spot_img

Trí Tuệ – Ngọn Đuốc Sáng Giúp Ta Vượt Qua Sợ Hãi

Thuở nhỏ, tôi rất sợ bóng tối. Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy ma, nhưng một đứa trẻ như tôi vẫn biết ma chính là linh hồn của những người đã chết. Chẳng biết những linh hồn đó có làm hại mình hay không nhưng tôi vẫn rất sợ vào mỗi buổi tối khi chợt tưởng tượng tới.

Ánh sáng giúp xua đi nỗi sợ hãi

Ở quê tôi thời ấy, điện rất chập chờn. Cái cảnh mất điện vào mỗi mùa hè diễn ra thường xuyên trong suốt tuổi thơ tôi. Bố tôi đi làm xa, tôi sống chung với mẹ. Mỗi buổi tối mất điện, tôi và mẹ thường ngồi quây quần bên ánh nến. Mẹ thường hay kể cho tôi nghe những giấc mơ kỳ lạ báo trước tương lai hoặc những giấc mơ gặp lại những người đã khuất. Những câu chuyện mẹ kể tôi rất thích nghe nhưng đồng thời chúng cũng khiến tôi thêm sợ bóng tối.

Ngồi bên ánh nến hay bên ngọn đèn dầu, tôi chẳng dám nhìn ra phía xa. Khoảng trống xa xôi bên ngoài khung cửa là khu vườn vắng, đầy tiếng ếch nhái và côn trùng. Nhà tôi ở ngay bên cánh đồng, phía trước là một khu vườn rộng và một cái ao cá. Cái khung cảnh hoang vắng và u ám đó nó tự mình đã mang sự rùng rợn đến nổi da gà. Mỗi lần mẹ sang bên ngoại về khuya là tôi lại sợ đến phát khóc.

Tôi nhớ có lần bố đi công tác về, nhà lại mất điện. Trong ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu, tôi thủ thỉ vào tai bố và nói: “bố, bố đừng đi công tác xa nữa, con ở nhà sợ ma lắm”. Bố xoa đầu và hỏi tôi: “con sợ ma, vậy con có sợ ánh sáng không?”. Tôi nói: “ánh sáng làm con đỡ sợ hãi hơn”. Lúc này, bố chậm rãi giải thích cho tôi hiểu: “sở dĩ con sợ ma là vì con không nhìn thấy nó, con không biết nó cho nên tự con thấy sợ. Khi con biết nó rồi thì con sẽ không còn cảm thấy sợ nữa. Cũng giống như ánh sáng chiếu soi khắp căn phòng, cảnh vật xung quanh đâu đâu con cũng thấy biết. Chỉ khi nào con thấy và biết, khi ấy tâm con mới an”.

Tôi hỏi lại bố: vậy làm thế nào để con không còn sợ ma nữa?”. Bố trả lời: “ma là thứ con không thấy biết, nó tượng trưng cho bóng tối. Khi nào con học được cách tự thắp cho mình một ngọn đuốc thì khi đó con chẳng còn thấy sợ nữa”. Bố còn khuyên tôi phải chịu khó học hành và tu dưỡng đạo đức. Bố nói khi ta biết càng nhiều thì nỗi sợ của ta càng ít đi.

Trí tuệ là ngọn đuốc sáng giúp ta vượt qua sợ hãi

Sau này khi đã trưởng thành tôi mới nhận ra, cuộc đời còn biết bao nhiêu nỗi sợ hãi khác mà ta cần phải vượt qua. Nỗi sợ lớn nhất có lẽ chính là nỗi sợ tương lai. Ta sợ vì ta chẳng thể thấy được tương lai. Chẳng biết ngày mai cuộc sống có tốt đẹp hơn – ta sợ. Chẳng biết ngày mai sẽ có chuyện xấu gì xảy đến – ta cũng sợ.

Cuộc sống là quãng đường đi từ hiện tại tới tương lai. Mà quãng đường đó là một màn đêm u tối ta chẳng thể nhìn rõ có cạm bẫy nào đang ở trước mắt. Nếu không có ánh sáng, chắc chắn ta sẽ vấp ngã. Thậm chí có thể vấp ngã mà chẳng bao giờ đứng dậy được. Chỉ có đạo đức mới giúp tâm ta an yên và thanh tịnh. Khi tâm đã an tịnh, ta chẳng thể nào bị xoáy vào cạm bẫy của cuộc đời. Chỉ có tri thức mới giúp ta nhìn xa và trông rộng. Khi tầm nhìn đủ rộng, ta chẳng thể nào vấp ngã.

Muốn vượt qua được quãng đường trong đêm tối, chỉ có cách tự thắp cho mình một ngọn đuốc sáng. Đạo đức và tri thức chính là ngọn đuốc ấy. Đạo đức và tri thức chính là trí tuệ. Ánh sáng từ ngọn đuốc trí tuệ chính là thứ ánh sáng huy hoàng và thanh tịnh nhất trên đời. Có được ngọn đuốc trí tuệ, nỗi sợ nào cũng sẽ tan biến, quãng đường nào cũng có thể vượt qua.

Bài viết liên quan

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Bài viết mới nhất