spot_img
Home Blog Page 2

Chín điều cấm kỵ khi sử dụng đũa của người Trung Quốc

Đôi đũa được coi là tượng trưng cho văn hóa ẩm thực Trung Hoa. Nó không chỉ báo hiệu cho sự tiến bộ vượt bậc của cổ nhân, mà còn thay đổi triệt để thói quen ăn uống của người Trung Quốc.

Tự cổ chí kim, đôi đũa – một dụng cụ ăn uống vừa đơn giản lại vừa thực dụng, đã lưu truyền hơn 3000 năm nay. Trong trái tim mỗi người Trung Quốc, đôi đũa không chỉ là dụng cụ ăn uống, mà còn là thứ chứa đựng nhiều ngụ ý và những điều cấm kỵ. 

Những quy tắc bất thành văn trên bàn ăn của người Trung Quốc:

Theo cách nói của người xưa, đôi đũa một đầu vuông một đầu tròn. Ám hiệu cho “trời tròn đất vuông”. Còn trong lúc ăn cơm, tay cầm đôi đũa ắt sẽ hình thành nên thiên, địa, nhân “tam tài chi tượng”.

Trong dân gian, có rất nhiều câu chuyện cũng như truyền thuyết liên quan đến đôi đũa. Đồng thời, cũng có nhiều điều cấm kỵ trong khi sử dụng nó. Tất cả đều là những quy tắc bất thành văn trong văn hóa ăn uống.

Nếu như bạn không biết, thì sẽ rất dễ gây ra trò cười cho người khác. Chín điều cấm kỵ khi sử dụng đũa của người Trung Quốc, mà trong lứa tuổi thanh niên rất ít có người biết. Bạn đã biết những điều nào? 

Chín điều cấm kỵ khi sử dụng đũa của người Trung Quốc, bạn biết mấy điều?

*Điều cấm kỵ 1: “Chấp trứ tuần thành” ( 执著巡城 ) – vừa mất vệ sinh lại bị người khác ghét.

“Trứ” (著:đũa ) là cách xưng hô tao nhã của chiếc đũa, “Chấp” (执:cầm, nắm ) là động tác tay cầm đũa. Rất nhiều người khi tụ tập dùng bữa, nếu như cầm một đôi đũa dính đầy nước miếng, không ngừng lưỡng lự xung quanh đĩa thức ăn. Dường như không thể quyết định được ta nên ăn món nào trước.

Nhưng họ lại không biết, cách làm này cực kì mất vệ sinh. Bởi vì nước miếng trên đôi đũa của họ rất dễ rơi vào đĩa thức ăn, khiến người khác nhìn vào gây ra cảm giác khó chịu.

*Điều cấm kỵ thứ 2: “Kích trản xao trung” ( 击盏敲盅 – gõ ly đập cốc ), không khác gì những kẻ ăn mày.

Có rất nhiều bạn lúc nhỏ đều từng làm qua những hành động này: tay cầm đôi đũa không ngừng gõ đĩa gõ bát. Những hành động này rất dễ khiến cho người lớn trách mắng. Bởi dùng cây đũa của mình loạn gõ bát đĩa, rất không phù hợp lễ nghĩa ăn uống.

Vì chỉ có những kẻ ăn mày lấy nghề ăn xin kiếm sống mới làm như vậy. Bởi vậy đây là những hành động không có nội hàm, những động tác không có nề nếp. Hy vọng mọi người đừng bao giờ làm như vậy.

*Điều cấm kỵ thứ 3: “Lạc địa kinh thần” ( 落地惊神 ) , cẩn thận kẻo bị mắng.

Trong lúc ăn cơm lỡ làm đũa rơi xuống đất, sẽ rất dễ phát ra âm thanh rất vang. Như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến những người ăn cơm cùng bàn. Trong dân gian, nếu như gặp phải những tình huống như vậy, thường thường sẽ là báo hiệu trước điềm rủi hoặc lại chuẩn bị ăn mắng.

Tât nhiên, nếu như dựa theo mê tín phong kiến, để đũa rơi xuống đất rất dễ làm kinh động đến thổ địa công. Ngoài ra, còn có một cách nói nữa cho rằng người sau khi chết đi đều phải nhập thổ vi an, vậy nên sẽ làm quấy rối tổ tiên đã mất.

*Điều cấm kỵ thứ 4: “Tiên nhân chỉ lộ” (仙人指路 ), điều này là đại kỵ trong dân gian.

Cái được gọi là “tiên nhân chỉ lộ” ý chỉ: Chỉ dùng bốn ngón tay cầm đũa, ngón tay còn lại ắt sẽ phải dơ lên. Cảm giác này giống như đang chỉ chỉ trỏ trỏ một đó. Hành động này cực kì không có phép tắc, rất dễ gây ra sự phản cảm với người cùng bàn. Thậm chí sau này chẳng có ai muốn ngồi ăn cơm với mình.

*Điều cấm kỵ thứ 5: “Đương chúng thượng hương” ( 当众上香 ), khiến người khác cảm thấy mình đang bị nguyền rủa.

Người xưa trong lúc cúng tế, đều sẽ dùng một cây đũa cắm giữa bát cơm. Ngụ ý để tổ tiên có thể ăn được cơm. Vậy nên trong khi ăn uống, nếu như tùy tiện cắm đũa lên cơm sẽ gây cảm giác bức bối cho người khác. Bởi vì làm như vậy không khác gì là đang nguyền rủa họ. Vậy nên rất dễ vì thế mà mất đi bạn bè.

*Điều cấm kỵ thứ 6: “Định hải thần châm” ( 定海神针 ), không tôn trọng khách mời.

Thực tế cách dùng đũa sai lệch này, không khác gì với “Tiên nhân chỉ lộ”. Bởi “định hải thần châm” ý chỉ dùng một cây đũa cắm giữa bàn ăn. 

Hành vi này giống như đang coi thường khách vậy. Người khi dùng đũa đều là có đôi có cặp, nếu như cứ tự ý dùng một chiếc đũa thì không khác gì đang miệt thị khách mời.

*Điều cấm kỵ thứ 7: “Mê trứ bào bổn” (迷著刨坟 ), không văn minh, cực kì bất nhã.

Rất nhiều người đều gặp phải tình huống như vậy. Trong lúc đang ăn cơm sẽ có người, giống như trước giờ chưa bao giờ được ăn đồ ngon vậy. Dùng đũa của mình bới móc đĩa thức ăn.

Phải chăng họ muốn cho người khác ăn phải nước miếng của mình sao? Trước lúc gắp thức ăn nhất định phải có một mục tiêu nhất định. Đặc biệt cấm kỵ bới móc trong đĩa thức ăn, khiến người khác cảm thấy mình không lễ phép, thậm chí rất tùy tiện.

*Điều cấm kỵ thứ 8: “Điên đảo càn khôn” (颠倒乾坤 ), dễ làm cho người khác có ấn tượng không tốt về mình.

Trong lúc dùng đũa nếu như không chú ý, thì rất dễ gây ra đầu xuôi đuôi lệch: đầu đuôi đôi đũa ngược lại nhau. Nếu như dùng đầu vuông của đũa đi gắp thức ăn, không chỉ không tiện mà còn khiến bản thân rơi vào tình thế khó coi.

Người khác đều sẽ cho rằng người như thế này, bình thường cũng sẽ cẩu thả sao lãng, không câu nệ tiểu tiết. Cái gọi là “chi tiết quyết định thắng bại”, ở bên ngoài ăn cơm nhất định phải kỹ lưỡng, chu đáo.

*Điều cấm kỵ thứ 9: “Lệ trứ di châu” (泪著遗珠 ),  người có văn hóa đều dựa vào hành động.

Tuy hành động này rất có cảm giác tình thơ ý họa. Nhưng nếu bản thân xảy ra tình huống như vậy, thiết nghĩ sẽ bị người khác coi thường diễu cợt. “Lệ trứ di châu” nghĩa là trong lúc đang gắp thức ăn, nhất định phải chú ý không được gắp không dứt khoát.

Cũng chính là cơm canh không được vung vãi ra thức ăn khác, nếu không người khác sẽ chẳng thể nào mà ăn tiếp được nữa. Dùng đĩa ăn hoặc bát ăn hứng thức ăn vừa cho người khác thấy được sự tu dưỡng của bản thân, vừa có thể ngăn chặn thức ăn rơi vãi.

Trên đây là một chút thông tin thú vị về văn hóa Trung Quốc, bạn có cảm nghĩ gì khi đọc nó? Hãy comment ở phần bình luận để chia sẻ nhé!

***

Nguồn: 趣闻文史

Nguyễn Bích Việt Anh dịch & biên tập.

Thói quen uống canh trước bữa ăn của người Trung Quốc

Canh là một trong những món ăn quan trọng không thể thiếu trong bữa ăn của người Trung Quốc đặc biệt là đối với người dân miền nam. Người miền nam Trung Quốc có thói quen uống canh trước mỗi bữa ăn, còn người miền bắc thì ngược lại. Người miền nam cho rằng uống canh trước bữa ăn là một thói quen có lợi cho sức khỏe. Đối với họ mà nói canh là một món ăn có giá trị dinh dưỡng cao và dễ hấp thụ vào cơ thể. Chính vì vậy ở miền nam, có hẳn một thứ văn hóa được gọi là “văn hóa canh”.

Văn hóa canh rất thịnh hành ở miền nam Trung Quốc, đặc biệt là ở tỉnh Quảng Đông. Tại sao lại gọi là văn hóa canh? Theo mình suy đoán thì do canh là món ăn được chú trọng trong mỗi gia đình miền nam, nó không những là món ăn phổ biến mà còn được người ta nghiên cứu tỉ mỉ và chế ra rất nhiều phương pháp nấu canh, rất nhiều chủng loại canh khác nhau. Nếu bạn là một nhà nghiên cứu dinh dưỡng, chỉ riêng cứu về canh Trung Quốc cũng có thể khiến bạn phải bỏ ra một phần lớn thời gian để đi tìm hiểu đấy.

Thói quen uống canh trước bữa ăn của người Trung Quốc
Nguồn ảnh: Canva

Thói quen uống canh trước khi ăn đã ảnh hưởng tới bản thân mình ra sao?

Mình đã tìm hiểu về văn hóa Trung Quốc từ trước khi tới quốc gia này du học. Ngay từ thời còn học trung học phổ thông, có lẽ do bản thân luôn cảm thấy cô độc và stress, mình đã bị các rối loạn về đường tiêu hóa như viêm ruột, loét dạ dày. Vốn từng đi nội soi và biết rằng bản thân mình có tới 3 vết loét dạ dày nhỏ, thế nhưng trong suốt 10 năm sống tại miền nam Trung Quốc, mình chưa từng một lần bị cơn đau dạ dày hành hạ. Lý do mà mình cảm thấy thuyết phục nhất đó là vì mình cũng đã học được thói quen uống canh trước khi ăn.

Trái ngược lại với thói quen trên, bố mẹ mình sống ở Việt Nam lại không hề chú trọng đến món canh. Gần đây mình đã sống cùng bố mẹ của mình 6 tháng liền. Họ luôn cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của mình vì mình không chịu ăn uống, mỗi bữa chỉ ăn 1 bát cơm. Mình gần như không có cảm giác thèm ăn, lúc ăn cũng thấy rất chán nản, chỉ muốn ăn nhanh cho qua bữa chứ không có khái niệm thưởng thức. Mình bị sút cân và những cơn đau dạ dày nhẹ đã bắt đầu xuất hiện. Cho tới lúc này mình mới phát hiện ra vấn đề nằm ở món canh. Vì bố mẹ mình không chú trọng lắm đến món canh cho nên trong các bữa ăn không phải lúc nào cũng có món canh. Dần dần mình đã quên đi mất thói quen uống canh trước bữa ăn và chỉ chợt nhớ lại nó khi những cơn đau dạ dày xuất hiện. Và việc không có cảm giác thèm ăn của mình tất nhiên cũng xuất phát từ việc không thường xuyên được ăn canh. Sau khi mẹ mình biết được sự việc này thì bữa ăn nào mẹ cũng nấu canh. Mất khoảng 3 tháng để mình có thể hồi phục lại được thể chất và tinh thần nhờ việc ăn canh hàng ngày. Những cơn đau dạ dày cũng đã hoàn toàn biến mất.

Đó là những lợi ích đối với sức khỏe mà bản thân mình cảm nhận được từ việc uống canh trước khi ăn. Còn đối với người Trung Quốc thì sao?

Lợi ích của việc uống canh trước khi ăn

Có một vài câu nói rất nổi tiếng được lưu truyền từ ngàn năm nay tại miền nam Trung Quốc như “uống canh trước khi ăn, hơn mọi phương thuốc tốt” hoặc “trước bữa một ngụm canh, đường ruột ắt sẽ lành”…Đối với người Trung Quốc, uống canh trước khi ăn có những lợi ích to lớn đối với cơ thể như:

  • Là một sự khởi động nhẹ nhàng cho các cơ quan tiêu hóa trước khi tiếp nhận những thức ăn khác.
  • Bảo vệ và giảm thiểu các bệnh viêm đường tiêu hóa. Lợi ích của việc uống canh trước khi ăn được cho là không kém lợi ích của việc ăn các loại sữa chua. Giữ cho các cơ quan tiêu hóa luôn được duy trì ở trạng thái khỏe mạnh.
  • Uống canh tạo cảm giác no bụng khiến chúng ta khi ăn các thức ăn khác sẽ không vội vàng mà ăn chậm rãi hơn. Ăn cơm từ tốn và chậm rãi sẽ có lợi ích tốt cho tiêu hóa.
  • Uống canh tăng cảm giác thèm ăn

Ngoài những lợi ích trên, việc uống canh trước khi ăn cũng tạo cảm giác nhẹ nhàng thư thái hơn cho cơ thể.

Canh gà hầm đảng sâm. Ảnh: Canva

Sự phổ biến của món canh ở miền nam Trung Quốc

Tuy học tập tại miền nam Trung Quốc một thời gian khá dài và cũng đã biết rằng món canh là món vô cùng quan trọng đối với người dân nơi đây nhưng mình vẫn không thể tưởng tượng nổi có những quán ăn mở ra chỉ kinh doanh thứ duy nhất là canh.

Có một lần, mình cùng với một người bạn quyết định đạp xe từ Đại học Dân tộc Quảng Tây tới Học viện Nam Ninh chơi. Quãng đường đạp xe của mình ngày hôm ấy cả đi cả về là khoảng 70 km, tổng thời gian vận động mất khoảng 7 đến 8 tiếng tính cả dừng nghỉ. Do vận động cả ngày trời cho nên lúc trở về mình đã thấm mệt. Lúc ghé qua trung tâm thành phố Nam Ninh, bọn mình liền tìm nơi nào đó để ăn uống bổ sung năng lượng. Cái cảm giác vừa mệt vừa khát lúc ấy làm cho bọn mình không muốn ăn cơm mà thay vào đó chỉ là ăn một bát canh thật nhiều dinh dưỡng để bổ sung thêm năng lượng đạp xe về trường.

Canh hầm trong hũ sành được đặt trong một chiếc bát để chống nóng và mang cho thực khách thưởng thức. Ảnh: Canva

Thật trùng hợp là nơi mà bọn mình dừng chân lại có một cửa hàng có treo biển “canh hầm” thật to. Đó là lần đầu tiên mình phát hiện ra ở Trung Quốc có những cửa hàng bán canh chuyên dụng như thế này. Bọn mình vào bên trong cửa hàng nhìn menu và đã choáng ngợp với các loại canh. Có khoảng vài chục loại canh khác nhau được bán, tất cả đều là canh dưỡng sinh vô cùng bổ dưỡng. Canh được hầm ở trong một hũ sành nhỏ bọc giấy bạc, tất cả các hũ canh lại được đặt bên trong một chiếc vại sành rất to và có hệ thống giữ nhiệt. Vì vậy nên khi khách gọi món canh nào thì món đó được đem ra rất nhanh, khách hàng chỉ việc thưởng thức luôn.

Canh gà hầm dược thảo. Ảnh: Canva

Hôm đó mình gọi một hũ canh gà, bên trong là gà hầm với một số dược thảo như táo đỏ, câu kỉ tử, đương quy, đảng sâm, đậu tương. Quả thực những nguyên liệu này là một sự kết hợp diệu kì và đem đến một hương vị lôi cuốn không thể nào quên. Vì đa số canh hầm đều có thảo dược, nên người bán canh cũng cần phải có một chút kiến thức về dinh dưỡng và y học. Những kiến thức này nhằm giúp tư vấn cho các đối tượng khách hàng khác nhau. Ví dụ như phụ nữ có thai thì nên uống loại canh nào và nên tránh loại canh có thành phần thảo dược nào. Như loại canh mà mình gọi bên trên là canh thanh nhiệt, bổ máu, rất thích hợp cho con gái (mặc dù zai thẳng hay zai cong cũng đều ăn được). Tuy nhiên nếu các loại dược thảo trên mà cho quá mức sẽ không chỉ khiến canh không ngon mà còn có thể bị “lạnh bụng” gây hại cho hệ tiêu hóa.

Các quán canh hầm được mở bán rất nhiều ở Trung Quốc, thậm chí chúng còn có các chuỗi thương hiệu lớn.

Mình cũng muốn giới thiệu cho các bạn một vài loại canh bổ dưỡng của Trung Quốc nhưng tự cảm thấy khó khăn khi phải dịch tên của chúng. Mình chỉ thấy có một số loại canh đặc sắc mà mình có thể dịch tên được đó là canh xương hầm củ sen, canh gà hầm nấm, canh gà thảo dược, canh thịt lợn hầm quả lê và hạnh nhân…

Nếu có thời gian và điều kiện, các bạn cũng thử một lần tìm hiểu về các loại canh của Trung Quốc xem sao nhé. Bản thân mình thì bị nghiện canh Trung Quốc thật rồi.

Đắc nhân tâm giả đắc thiên hạ

Đắc nhân tâm tức là có được lòng người. Sách Mạnh Tử viết: “đắc nhân tâm giả đắc thiên hạ”. Câu này có nghĩa là người có được lòng người sẽ có được thiên hạ. Trong tất cả các yếu tố dẫn đến một sự thành công lớn lao và bền vững, lòng người là yếu tố quan trọng nhất. Không được lòng người khó làm nên đại nghiệp, dù làm nên đại nghiệp khó giữ vững được đại nghiệp.

“得人心者得天下”。

《孟子·离娄上》

Đắc nhân tâm giả đắc thiên hạ

Tôn Tẫn binh pháp viết:

  • 《孙膑兵法·月战》:“天时、地利、人和,三者不得,虽胜有殃。”
    Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tam giả bất đắc, tuy thắng hữu ương.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa chỉ 3 điều kiện quan trọng trong tác chiến đó là thời tiết, lợi thế địa hình và lòng người đoàn kết. Nếu không có được 3 điều kiện trên thì dẫu có đánh thắng trận, kẻ thắng cuộc cũng có thể gặp tai họa. Ví như Hạng Vũ là một vị tướng tài nước Sở, ông là người biết dùng binh pháp, bản thân lại có sức mạnh vô song, người đương thời không ai địch nổi. Vũ cầm quân đánh thắng được quân Tần trong trận Cự Lộc, tướng tần là Chương Hàm cùng 20 vạn tướng sĩ ra quy hàng Hạng Vũ. Vũ ban đầu tiếp nhận binh sĩ nước Tần nhưng sau lại lệnh chôn sống 20 vạn Tần binh. Kể từ đó mà lòng người khiếp sợ, nhân dân nước Tần coi ông như phường giặc cướp, còn người tài dưới trướng thì lần lượt trốn chạy để đầu quân cho đối thủ của ông là Lưu Bang.

Sách Mạnh Tử viết: “Thiên thời bất như địa lợi, địa lợi bất như nhân hòa”. Người chủ tướng lúc bày binh bố trận cần phải chú ý đến 3 yếu tố quan trọng đó là thời tiết phù hợp, lợi thế về địa hình và lòng người hòa hợp đoàn kết. Trong 3 yếu tố trên, nhân hòa lại là yếu tố được coi trọng nhất. Trong một trận đánh, dù chiếm ưu thế về thời tiết hay địa hình, nếu lòng binh sĩ bất hòa chắc chắn sẽ hao tổn sĩ khí chiến đấu. Nếu không đảm bảo được yếu tố nhân hòa, binh sĩ ra trận chưa đánh đã thua. Trận Sekigahara (關ヶ原の戰ひ) – một trận đánh nổi tiếng có quy mô lớn nhất trong lịch sử Nhật Bản là một ví dụ. Trận chiến giữa này diễn ra vào ngày 21 tháng 10 năm 1600 giữa hai gia tộc hùng mạnh nhất Nhật Bản lúc bấy giờ là gia tộc Toyotomi cùng đồng minh (Tây quân) và gia tộc Tokugawa cùng đồng minh (Đông quân). Lợi thế về chiến thuật nghiêng rất nhiều về phía nhà Toyotomi, nhưng Togukawa leyasu đã ngầm liên hệ với các đại danh (daimyo) bên phía Tây quân với lời hứa ban cho họ nhiều đặc quyền nếu chuyển phe. Những lời hứa này đã khiến cho các daimyo lưỡng lự. Khi trận đánh diễn ra, rất nhiều daimyo đã án binh bất động không tham chiến. Một số daimyo bên phía Tây quân đã làm phản và tấn công lại chính Tây quân khiến cho cục diện ngay lập tức thay đổi với lợi thế nghiêng về Đông quân. Kết quả là Đông quân đại thắng, Togukawa leyasu thống nhất được cả thiên hạ mở đầu thời kỳ mạc phủ Togukawa kéo dài 250 năm.

Nhân giả vô địch – 仁者无敌

Người xưa có câu “Nhân giả vô địch – 仁者无敌”. Giữa nhân giả – người có lòng nhân, trí giả – người có trí tuệ, cường giả – người có sức mạnh, tại sao nhân giả lại được cho là vô địch? Đó là bởi vì nhân giả đắc nhân tâm.

Hạng Vũ chính là người đại diện cho cường giả. Vũ là người hiểu binh pháp, lại là mãnh tướng có sức mạnh nhất nhân địch vạn nhân. Vị này có hai trận chiến để đời đó là trận Cự Lộc và trận Bành Thành. Với quân số luôn luôn ít hơn quân đối phương gấp nhiều lần, Hạng Vũ làm nên những trận chiến thắng oai hùng khiến chư hầu trong thiên hạ phải khiếp sợ. Trận Cự Lộc, Vũ sai lính mang theo lương thực chỉ đủ ăn trong 3 ngày rồi vượt sông, khi qua sông liền đánh đắm thuyền. Khi qua sông bèn sai đục thuyền rồi đóng quân bên bờ sông. Trong binh pháp, việc đóng quân quay lưng về phía sông là điều tối kị, khi bị địch tập kích sẽ không có đường lui. Chương Hàm cầm trong tay 40 vạn đại quân, thấy Hạng Vũ đóng quân lưng dựa sông bèn chê cười cho Vũ là bất trí.

Lúc bấy giờ Hàn Tín đang là tên lính quèn vác kích trong doanh trại Hạng Vũ lại nhìn ra được dụng ý của Vũ. Tín cho rằng cho quân mang theo lương thực ba ngày, qua sông lại đục thuyền để cho quân lính thấy quyết tâm không thắng không về của chủ tướng. Hơn nữa lại đóng binh dựa sông là để tự tuyệt đường lui, khi quân địch đánh đến quân lính tự biết nếu không đánh chắc chắn sẽ không còn đường sống. Nhờ thế mà nhuệ khí của quân đội Hạng Vũ mạnh hơn quân Tần rất nhiều lần. Phía Chương Hàm sau nhiều trận thua liên tiếp đã phải đầu hàng.

Trận thắng lừng lẫy tiếp theo của Hạng Vũ chính là trận Bành Thành. Lúc bấy giờ, Hán vương Lưu Bang nhân cơ hội Hạng Vũ đang đem binh đánh nước Tề bèn kể tội Hạng Vũ phản chủ giết Sở Nghĩa Đế tự xưng là Tây Sở Bá Vương rồi đem binh đánh thẳng vào Bành Thành, kinh đô của nước Sở. Lực lượng của phía Lưu Bang có 56 vạn quân, phất cờ chính nghĩa, thế như chẻ tre chẳng mấy chốc mà chiếm được Bành Thành. Hạng Vũ thấy vậy chỉ đem đúng 3 vạn quân trở về Bành Thành đánh phá quân Hán. Quân Hán đại bại thi nhau nhảy xuống sông mà trốn bị quân Sở chém giết xác chết chất đầy khiến tắc cả nước sông Tuy Thủy.

Kẻ có sức mạnh vô địch thiên hạ như Hạng Vũ cuối cùng phải chịu thất bại dưới tay trí giả là Hàn Tín. Hàn Tín vốn muốn đầu quân cho Hạng Vũ nhưng Vũ không trọng dụng, chỉ phong cho làm chấp kích lang, hàng ngày vác kích theo hầu Vũ. Hàn Tín sau bỏ Sở theo Hán. Nhờ chứng minh được tài năng của mình, lại thêm có Tiêu Hà tiến cử, Tín được Hán vương Lưu Bang phong làm đại tướng. Hàn Tín cầm quân trăm trận trăm thắng. Trong suốt cuộc đời của mình, Tín chưa từng thua một trận đánh nào và được người đời tôn làm binh tiên của Trung Hoa. Tín có nhiều trận đánh để đời nhưng trận đánh nổi tiếng nhất của ông chính là trận Cai Hạ (chính là trận Thập diện mai phục được nói đến trong các tác phẩm nghệ thuật Trung Hoa).

Trong trận này, Hàn Tín tập hợp quân Hán với quy mô vô cùng lớn nhằm vây đánh Hạng Vũ. Vũ lúc bấy giờ thấy thế quân Hán quá đông bèn muốn rút về Bành Thành. Với sức mạnh của Hạng Vũ từng dùng ba vạn quân đánh tan tác 56 vạn quân Hán thì trong trận Cai Hạ, quân của Hàn Tín dẫu có đông nếu không dùng trí khó mà đánh lại quân Sở. Hàn Tín bèn đi thăm dò địa hình Cai Hạ, tính đường tháo chạy của Hạng Vũ mà bày binh mai phục. Hạng Vũ trên đường rút quân về Bành Thành bị quân Hán phục kích rồi rút chạy. Vũ tức giận đốc quân truy sát liền bị lọt vào trận địa mai phục khắp các mặt của quân Hán. Quân Sở đi đến đâu cũng bị phục kích không cách nào thoát được, cuối cùng bị lọt vào vòng vây 10 mặt của quân Hán. Hạng Vũ cuối cùng phải mở đường máu phá vòng vây, phi ngựa chạy tới bờ sông Ô Giang thì tự sát.

Hàn Tín dụng binh như thần, bất khả chiến bại nhưng vẫn phải cúi đầu trước nhân giả là Hán vương Lưu Bang. Lưu Bang chính là hoàng đế khai quốc của triều đại Hán. Ông vốn xuất thân là nông dân, vì tính tình hào sảng được nhiều người mến mộ mà sau được làm chức đình trưởng. Trước tình thế nhà Tần bạo ngược, nhân thế oán hận ngút trời, Lưu Bang chém rắn khởi nghĩa chiếm được huyện Bái. Ông nhờ có lòng nhân nghĩa mà nhân tài hào kiệt khắp nơi nguyện đến đầu quân. Sau ông đem quân đến phục tùng Sở Nghĩa Đế. Nghĩa Đế sai binh chia làm hai đường tiến đánh nước Tần. Một bên sai Tống Nghĩa cùng Hạng Vũ đến đánh tướng Tần là Chương Hàm đang bao vây Cự Lộc nước Triệu. Một bên cho Lưu Bang nhắm hướng tây đánh thẳng vào kinh đô nước Tần. Nghĩa Đế giao ước ai tiến vào Quan Trung trước sẽ được phong làm Quan Trung Vương.

Hạng Vũ giết chết cấp trên của mình là Tống Nghĩa để đoạt binh quyền rồi đánh cho Chương Hàm đại bại, sai chôn sống 20 vạn Tần binh. Việc Vũ tàn sát Tần binh khiến các địa phương nước Tần lo sợ kết cục chết thảm dưới tay Hạng Vũ. Lúc bấy giờ Lưu Bang đi đường hướng tây, phất cờ nhân nghĩa khiến các thành trì nhà Tần lần lượt mở cửa quy hàng, chẳng mấy chốc mà tiến được vào thành Hàm Dương – kinh đô nước Tần. Tuy vào Quan Trung trước, Lưu Bang vẫn khiếp sợ trước uy thế của Hạng Vũ mà không dám xưng Quan Trung Vương, phải mời Hạng Vũ tiến quân vào Hàm Dương tiếp quản. Hạng Vũ tiến vào chiếm đóng Quan Trung, tự xưng là Tây Sở Bá Vương, phong Lưu Bang làm Hán vương cai quản đất Ba Thục.

Lưu Bang làm vua đất Ba Thục, chiêu mộ nhân tài khắp thiên hạ. Nhờ có lòng nhân nghĩa, nhân tài hào kiệt khắp nơi đổ về dưới trướng trong đó có 3 trụ cột giúp ông dựng lên nhà Hán đó là Trương Lương, Tiêu Hà và Hàn Tín. Trương Lương có tài chính trị, giúp cho Lưu Bang rất nhiều kế sách tốt. Tiêu Hà có tài trị quốc, giúp Lưu Bang cai quản triều chính. Hàn Tín có tài dùng binh, giúp Lưu Bang đánh đông dẹp bắc chinh phục thiên hạ. Nhờ có trong tay bộ ba này cùng với vô số các nhân tài khác, Lưu Bang thống nhất được thiên hạ, lập nên vương triều Hán cai trị tới 400 năm.

Lưu Bang chính là tấm gương điển hình cho câu nói: “đắc nhân tâm giả đắc thiên hạ”. Người nào có được lòng người, người đó có được cả thiên hạ.

Xem thêm các bài viết về Văn hóa Trung Quốc.

Phân Tích Bài Thơ “Xuân Hiểu” – Mạnh Hạo Nhiên

PHÂN TÍCH BÀI THƠ “XUÂN HIỂU” – MẠNH HẠO NHIÊN

Xuân hiểu là bài thơ rất nổi tiếng của nhà thơ Mạnh Hạo Nhiên. Nhân một đêm mất ngủ, mình sẽ thử phân tích bài thơ này theo cảm nhận của riêng mình nhé.

晓 <xiǎo>:(hiểu) trời sáng

春眠不觉晓,处处闻啼鸟。
夜来风雨声,花落知多少。

Xuân miên bất giác hiểu,
Xứ xứ văn đề điểu.
Dạ lai phong vũ thanh,
Hoa lạc tri đa thiểu.

Ở Trung Quốc, có một khái niệm được gọi là 春困, nó chính là cảm giác mệt mỏi vào mùa xuân. Ở Việt Nam có lẽ sẽ ít người cảm nhận được sự mệt mỏi này. Nhưng tại Trung Quốc, do đặc thù thời tiết, mùa xuân là mùa thường khiến người ta có những cái ngáp dài khi làm việc, sự tập trung khi làm việc cũng bị giảm hiệu quả phần nào.

Đó cũng chính là lý do mà nhà thơ Mạnh Hạo Nhiên cũng trở nên lơ đãng. Khác với trường phái “dậy sớm để thành công”, Mạnh Hạo Nhiên lại là người thuộc trường phái “cú đêm”. Ông thường thức rất muộn để lướt timeline xem status của bạn bè, thả like dạo và đôi khi là quăng thính cho vui.

Vào một đêm xuân nọ, gió bắc thổi hiu hiu, tuyết rơi dày phủ đầy trên nóc ngôi nhà gỗ của họ Mạnh. Củi trong lò đã cháy gần hết, lượng nhiệt chẳng còn đủ để giữ ấm cho vị chủ nhân cô đơn của căn nhà nhỏ nữa. Đó cũng chính là lúc Mạnh Hạo Nhiên biết mình phải đắp chăn đi ngủ nếu không sẽ chết vì rét mất thôi.

Ông vội vàng với lấy chiếc Ái phong 10 plus để đặt đồng hồ báo thức 7h sáng hôm sau còn phải đi Nhã Nam phỏng vấn xin việc làm. Ném chiếc sờ mát phôn vào 1 góc, Hạo Nhiên ôm gối nhắm chặt mắt nghĩ mình chuẩn bị chìm vào một giấc ngủ thật ngon.

Thế nhưng những cơn gió ngoài kia không cho phép ông được toại nguyện. Gió rít từng đợt, từng đợt, gọi qua khe cửa, gõ nhẹ. Hạo Nhiên trở mình theo từng nhịp của gió, cuối cùng vùng chăn bật dậy. Ông với lấy chiếc Ái Phong, lướt lấy lướt để, thả like, thả thính cho đến khi cơ thể kiệt sức chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, gió ngừng thổi,lũ gà cất tiếng gáy, Ái Phong cất tiếng kêu. Tất cả dường như chẳng thể lay chuyển nổi giấc ngủ của Hạo Nhiên. Cho tới khi, lũ chim khốn khổ thiếu ăn ngoài kia đang kêu gào thảm thiết vì đêm qua tổ của chúng bị gió thổi bay. Hạo Nhiên lúc này do đã ngủ đủ 8 tiếng, cộng thêm tiếng lũ chim ồn ào làm phiền đã vươn mình trở dậy.

Nắng xuân rọi qua ô cửa, tiếng loa phường chậm rãi bản nhạc du dương. Hạo Nhiên nhìn ra bên ngoài, phát hiện bao nhiêu hoa lá cành đã bị gió thổi rụng đầy trên sân vườn. Ông giật mình nhìn đồng hồ, lúc này đã gần trưa mất rồi.

Do dậy muộn và mất cơ hội xin việc làm, ông tức cảnh mà sáng tác ra bài thơ:
Ngủ xuân sáng chẳng biết,
Khắp nơi chim hót riết.
Đêm qua tiếng mưa gió,
Hoa rụng nhiều khôn xiết.

Tên các quốc gia bằng tiếng Trung và giải nghĩa

Ở Việt Nam, tên các quốc gia trên thế giới thường có hai cách gọi. Một là gọi theo phiên âm Hán Việt dựa theo cách gọi của người Hán. Hai là gọi theo phiên âm trực tiếp từ tiếng nước đó sang tiếng Việt hoặc phiên âm Anh Việt. Ví du: Roma có thể gọi là Rô-ma hoặc có thể gọi là La Mã theo âm Hán Việt. Phần nhiều chúng ta gọi tên các nước theo âm Hán Việt vì nghe nó cảm giác gần gũi và dễ nhớ hơn.

Ở bài viết này mình sẽ liệt kê tên một số quốc gia trên thế giới bằng tiếng Trung để chúng ta hiểu rõ hơn nguồn gốc tên gọi các nước trong tiếng Việt nhé.

1, Trung Quốc – 中国 [zhōng guó]

Trung Quốc có tên gọi đầy đủ là Trung Hoa Nhân dân Cộng hòa quốc – 中华人民共和国. Lấy chữ “Trung” đầu tiên ghép với chữ “Quốc” cuối cùng tạo thành tên gọi tắt là Trung Quốc – 中国. Hay nói cách khách Trung Quốc chính là tên gọi tắt của Trung Hoa Nhân dân Cộng hòa quốc.

2, Nước Mỹ – 美国 [měi guó]

Nước Mỹ có tên gọi đầy đủ là United States of America và được dịch sang tiếng Trung là 美利坚合众国 – Mỹ Lợi Kiên Hợp chúng quốc. Tương tự như cách gọi tắt của Trung Quốc, Mỹ Lợi Kiên Hợp chúng quốc cũng gọi tắt là Mỹ Quốc và Việt Nam ta gọi đơn giản là Mỹ hoặc nước Mỹ.

Ở Việt Nam nhiều người gọi nước Mỹ là Hợp chủng quốc và còn lý giải cho rằng nước Mỹ là đất nước tập hợp của nhiều chủng tộc. Thực ra cách gọi này là sai. Trong tiếng Anh thì từ “united” có nghĩa là liên hợp, “state” có nghĩa là quốc gia, united states có nghĩa là liên hợp nhiều quốc gia. Trong tiếng Hán thì từ “众 – chúng” có nghĩa là “nhiều”, “chúng quốc” có nghĩa là nhiều nước. Chính vì vậy “Hợp chúng quốc” là tên gọi chuẩn xác nhất.

3, Liên bang Nga – 俄罗斯 [È luó sī]

Liên Bang Nga có tên gốc tiếng Nga là Российская Федерация và được phiên âm sang tiếng Trung Quốc là 俄罗斯联邦, tên gọi tắt là 俄罗斯 – Nga La Tư hoặc 俄联邦 – Liên bang Nga hoặc 俄国 – Nga Quốc. Trong tiếng Trung, từ “邦 – bang” có nghĩa là “nước, quốc gia”. Liên bang Nga là một nhà nước liên bang gồm nhiều quốc gia cộng hòa tự trị.

4, Nhật Bản – 日本 [rì běn]

Nước Nhật Bản có tên gọi đầy đủ là “日本国 – Nhật Bản Quốc” và gọi tắt là “日本 – Nhật Bản”.

5, Hàn Quốc – 韩国 [hán guó]

“Hàn Quốc – 韩国” là tên gọi tắt của “大韩民国 – Đại Hàn Dân Quốc”

6, Triều Tiên – 朝鲜 [cháo xiǎn]

“Triều Tiên – 朝鲜” có tên gọi đầy đủ là “朝鲜民主主义人民共和国 – Triều Tiên Dân chủ Chủ nghĩa Nhân Dân Cộng hòa quốc”. Việt Nam hay gọi là Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên.

7, Nước Anh – 英国 [yīng guó]

Nước Anh – 英国 – Anh Quốc vốn là tên gọi tắt của “英吉利共和国 – Anh Cát Lợi Cộng hòa quốc – English Republic”. Quốc gia này ngày nay đã được hợp nhất trở thành “大不列颠及北爱尔兰联合王国 – Liên hiệp Vương quốc Anh và Bắc Ireland”. Tuy nhiên, người Trung Quốc vẫn sử dụng tên gọi cũ là Anh Quốc.

8, Nước Pháp – 法国 [fǎ guó]

Nước Pháp nguyên gốc tiếng Pháp là “République Française”, trong đó “Française” được phiên âm sang tiếng Trung là “法兰西 – Pháp Lan Tư”. Pháp Lan Tư Cộng hòa quốc gọi tắt là Pháp Quốc – nước Pháp.

9, Nước Ý – 意大利 [yì dà lì]

Tiếng Ý: “Repubblica Italiana” phiên âm tiếng Trung là “意大利共和国 – Ý Đại Lợi Cộng hòa quốc”, gọi tắt là “意大利 – Ý Đại Lợi”, Việt Nam gọi giản lược là Ý.

10, Hà Lan – 荷兰 [hé lán]

“Hà Lan – 荷兰” là tên gọi đất nước “The Kingdom of the Netherlands” ngày nay. Tuy nhiên, “Hà Lan – 荷兰” vốn là phiên âm của từ “Holland” – tên gọi một tỉnh của Netherlands.

11, Nước Đức – 德国 [dé guó]

Nước Đức – Die Bundesrepublik Deutschland được phiên âm sang tiếng Trung là “德意志联邦共和国 – Đức Ý Chí Liên bang Cộng hòa quốc”, gọi tắt là “德国 – Đức Quốc”.

12, Tây Ban Nha – 西班牙 [xī bān yá]

Tây Ban Nha – Reino de España có phiên âm tiếng Trung là “西班牙王国 – Vương quốc Tây Ban Nha”.

12, Bồ Đào Nha – 葡萄牙 [pú táo yá]

Bồ Đào Nha – República Portuguesa phiên âm tiếng Trung là “葡萄牙共和国 – Cộng hòa Bồ Đào Nha”.

13, Thụy Sĩ – 瑞士 [ruì shì]

Thụy Sĩ có tên tiếng Đức là “Schweizerische Eidgenossenschaft”, tên tiếng Pháp là “Confédération suisse” và phiên âm sang tiếng Trung là “瑞士联邦 – Liên bang Thụy Sĩ”.

14, Thụy Điển – 瑞典 [ruì diǎn]

15, Na Uy – 挪威 [nuó wēi]

Vương quốc Na Uy – The Kingdom of Norway, tiếng Trung là “挪威王国”.

16, Đan Mạch – 丹麦 [dān mài]

Vương quốc Đan Mạch – Kongeriget Danmark, tiếng Trung là “丹麦王国”.

17, Hy Lạp – 希腊国 [xī là guó]

18, Nước Áo – 奥地利 [ào dì lì]

Nước Áo – Republik Österreich phiên âm sang tiếng Trung là “奥地利共和国 – Áo Địa Lợi Cộng hòa quốc”, gọi tắt là “奥地利 – Áo Địa Lợi”.

19, Nước Bỉ – Belgique – 比利时 [bǐ lì shí]

20, Phần Lan – Finland – 芬兰 [fēn lán]

21, Ấn Độ – India – 印度 [yìn dù]

22, Đài Loan – 台湾 – [tái wān]

23, Mông Cổ – 蒙古 [méng gǔ]

24, Thái Lan – 泰国 [tài guó]

25, Úc – Commonwealth of Australia – 澳大利亚 [ào dà lì yà]

26, Việt Nam – 越南 [yuè nán] – Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam – 越南社会主义共和国

Trên đây là tên gọi các nước trên thế giới bằng tiếng Trung. Ở bài này mình chỉ liệt kê một số nước được nhắc đến phổ biến thôi. Cảm ơn các bạn đã xem bài viết.

Không cùng chí hướng chẳng thể làm bạn

Dạo gần đây mình càng nhận thấy có một vài người bạn tưởng chừng là thân thiết lại đang dần dần xa cách mình về mặt tư tưởng. Ngẫm lại không hiểu vì sao trước đây mình đã từng có khoảng thời gian thân thiết với họ. Chắc có lẽ vì thời gian đầu mình cho rằng họ và mình cùng đi trên một con đường. Đường đi càng dài, ta lại càng nhận ra những người có thể đi cùng mình lại rất ít.

Tử viết: “đạo bất đồng, bất tương vi mưu” – 子曰: “道不同,不相为谋。”

Đó là lời dạy của Khổng Tử, những người không cùng chí hướng chẳng thể cùng nhau bàn việc.

Có một câu chuyện như thế này.

Thời Đông Hán có Quản Ninh và Hoa Hâm là hai người bạn học cùng bàn với nhau. Có một hôm hai người ra vườn nhặt cỏ, phát hiện trong luống rau có miếng vàng rơi. Quản Ninh thấy miếng vàng thì coi như đá sỏi, vẫn tiếp tục cuốc đất. Hoa Hâm thì lại nhặt lên xem rồi mới ném đi. Lại có một lần khác, có một vị đại quan ngồi xe ngựa đi ngang qua trước cửa. Quản Ninh thấy biết mà cũng coi như không. Còn Hoa Hâm thì đang đọc sách vội bỏ xuống mà chạy ra xem. Thế là Quản Ninh bèn cưa bàn học làm đôi và nói với Hoa Hâm rằng: “ông chẳng còn là bạn của ta nữa”.

Quản Ninh trở thành một ẩn sĩ thanh cao đến cuối đời. Còn Hoa Hâm sau này làm nhiều chức quan lớn như thượng thư lệnh, ngự sử đại phu, tướng quốc…Hoa Hâm tuy làm quan thanh liêm nhưng không có được những phẩm chất cao quý, có những hành động của ông bị người đời lên án như phản chủ, lấy oán báo ơn, khiến lòng dân không phục.

Thế mới thấy lời Khổng Tử nói chẳng sai, người không cùng chí hướng chẳng thể làm bạn. Có thể vì hoàn cảnh mà họ đi trên cùng một con đường, nhưng trước sau cũng sẽ đường ai người ấy bước. Thà rằng sớm nhận ra rằng người đó chẳng thể làm bạn, còn hơn sau này lại cảm thấy thất vọng và cô độc.

Ngẫm lại chuyện của bản thân, mình chẳng dám so sánh bản thân thanh cao như Quản Ninh. Nhưng bản thân mình cũng là người có những nguyên tắc cứng nhắc. Có nhiều sự việc gần như cả xã hội người ta hùa nhau vào đánh giá và chỉ trích, còn mình thì lại suy nghĩ trái ngược lại với đám đông. Thực sự mình cũng chẳng cãi lại đám đông, cũng chẳng thể hiện ra quan điểm của mình với những người bất đồng. Điều quan trong là chính những người bạn mình tưởng chừng là thân lại có vô số những quan điểm bất đồng đó.

Có nhiều khi mình cảm thấy vô cùng đơn độc bởi chẳng ai quanh mình có cùng tư duy và chí hướng. Lại đành phải âm thầm bước đi trên con đường mình đã chọn, lấy những nguyên tắc bất biến mà mình đã đặt ra cho bản thân làm kim chỉ nam. Đã từng có người nói với mình rằng mình sống quá nguyên tắc. Mình không hối tiếc vì điều đó.

Ở đời, tìm bạn bè đồng đảng thì dễ lắm, người bạn tri âm thì có mấy ai. Tri âm mà dễ tìm thì Bá Nha đâu phải đập đàn khi Tử Kỳ chết.

Mình đã đi du học Trung Quốc như thế nào?

Phần 1: Cái duyên đến với Trung Quốc

Chuyện là vào năm mình 18 tuổi, bố mình đã có một chuyến ngao du Trung Quốc dọc từ nam tới bắc. Khi tới Hàng Châu, bố gọi điện về cho mình. Mình còn nhớ lúc đó VTV vừa mới chiếu bộ phim Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài và mình có nói với bố là bố có thể đến thăm di tích trường học của Lương Chúc. Lúc đó bố mình chỉ trả lời một câu cụt lủn “tao làm gì có cảm hứng” làm mình giật mình lỡ tay bấm luôn phím kết thúc cuộc gọi.

Chẳng biết cái “không có cảm hứng” của bố mình ra làm sao nhưng ngay sau khi kết thúc chuyến hành trình 20 ngày phiêu bạt giang hồ của bố thì cuộc hành trình trôi dạt sông ngòi của mình bắt đầu. Ngay khi vừa đặt chân về nhà gặp lại bà vợ thân yêu và thằng con trai hay cãi, bố mình đã trình bày luôn kế hoạch trục xuất mình khỏi Việt Nam.

Lúc ấy bố cho mình tận 2 ngày để tìm hiểu về Trung Quốc nhưng mình chẳng tìm hiểu gì cả. Đối với mình khi ấy, du học cũng được mà học ở bất kì đâu, bất kì ngôi trường nào cũng chẳng sao hết, miễn là được tự do và sống thật xa ông bố độc tài của mình. Mất khoảng 10 ngày để mình làm xong hộ chiếu và visa Trung Quốc. Du học Trung Quốc thời ấy dễ lắm, chỉ cần làm visa du lịch rồi sang trường đại học bên ấy đăng ký nhập học, nộp tiền học phí và kí túc xá là xong. Nhưng do khi đó mình còn nhỏ tuổi, mạng xã hội cũng không phát triển như bây giờ để tìm hiểu cách thức đi du học cho nên mình đã đăng ký thông qua một đơn vị tuyển sinh ở trường đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn ở Hà Nội và tất nhiên là mất một khoản phí vừa vừa.

Vậy là chỉ vỏn vẹn sau chuyến du lịch Trung Quốc của bố mình đúng 2 tuần, mình đã bắt đầu cuộc hành trình du học mà mình không hề nghĩ rằng nó kéo dài tới hơn 10 năm vẫn chưa kết thúc. Đó là vào ngày 20 tháng 9 năm 2009, năm mà mình tròn 18 tuổi và thời điểm mình viết bài viết này là ngày 5 tháng 9 năm 2020 mình vẫn đang là một du học sinh tại Trung Quốc.

Thường thường, khi ta thích một thứ gì đó, ta phải tìm mọi cách để sở hữu nó, nếu không sở hữu được nó thì trong lòng buồn khổ. Nhiều khi những thứ mà chúng ta thích giống như trăng sáng đêm rằm vậy. Chẳng bao giờ ta có thể với được mặt trăng, chẳng thể cầm nắm, chẳng thể ôm ấp. Càng đuổi theo nó thì nó càng xa, đến cả cái bóng của nó in trên mặt hồ cũng vậy.

Mình kể từ lúc nhỏ đã có một cái tính rất lạ, những món đồ mà mình thích thì mình phải tìm cách có được ngay. Nhưng đối với những thứ phi vật chất, dù thích đến mấy mình cũng chẳng truy cầu. Hồi năm lớp 7, có một buổi tối mình bị chứng hoa mắt, nhìn đâu đâu cũng thấy những hình rất lạ giống như chữ gì đó. Mình bảo với bố, ban đầu bố không tin lắm cho đến khi mình vẽ một chữ đang hiện trên tường qua đôi mắt của mình. Tất nhiên cả nhà chẳng ai biết đó là chữ gì, chỉ nhớ là mẹ mình bảo chữ đó rất giống chữ Nho. Đấy là ấn tượng đầu tiên của mình về chữ Trung Quốc.

Sang đến năm lớp 8, mình mua một cuốn sách tự học tiếng Trung về để tự học. Kết quả là mình biết được một vài chữ nhưng cũng chẳng biết phát âm như thế nào. Cuối cùng mình cũng ném nó vào một góc tủ và quên hẳn ý định học tiếng Trung. Tới năm lớp 10, trong một chuyến đi du lịch Sa Pa trên con tàu cũ kĩ, trên toa có một chị gái xách theo rất nhiều hành lý. Khi ấy, có ai đó đã hỏi chị rằng chị đi đâu thì chị ấy nói là sang Trung Quốc du học. Đó cũng là lần đầu tiên mình biết rằng đi du học cũng có thể ngồi tàu hỏa, trước giờ cứ nghĩ là phải đi máy bay. Rồi lúc ngồi tàu từ Sa Pa trở về Hà Nội, mình lại gặp mấy anh chị người Brasil nói tiếng Trung rất giỏi. Có một anh còn dùng tiếng Trung để nói chuyện phiếm rất lâu với cô bảo vệ ở một ga địa phương. Và từ đó mình càng ngày càng cảm thấy đó thực sự là một ngôn ngữ có sức hút. Mình có hỏi mấy anh chị Brasil bằng tiếng Anh thì được biết họ đang du học tại Trung Quốc và nhân kì nghỉ hè họ sang Việt Nam du lịch chứ không muốn trở về nước vì quá xa.

Năm lớp 11, bố mang về nhà một tập báo và mình đã vô tình đọc được một bài viết rất hay. Tiêu đề của bài báo là “sự đoàn kết của cộng đồng người Hoa”. Đại ý bài báo nói về lý do tại sao người Hoa dù đi khắp nơi trên thế giới họ đều có thể xây dựng được một cộng đồng lớn mạnh, tại sao người Hoa kinh doanh rất giỏi và cộng đồng người Hoa có rất nhiều người giàu có. Đó chính là vì đức tính đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau của họ. Lúc đó, ước mơ được sống giữa cộng đồng người Hoa để học tập họ ở bên trong con người mình mới chính thức bắt đầu. Mình còn nhớ lũ bạn hỏi mình sau khi học xong có dự định gì. Mình trả lời một cách rất tự tin rằng: “tao sẽ đi du học” mặc dù mình biết với điều kiện kinh tế nhà mình hồi đó thì việc đi du học là điều rất xa xỉ.

Có một điều mà khi ấy mình không nhận ra, đó là công việc làm ăn của bố rất rất ổn vào năm mình học cấp 3. Và sau khi học hết lớp 12, bố đã cho mình đi du học Trung Quốc. Ước mơ nó đã tìm mình như thế đấy. Đó là ước mơ lớn đầu tiên trong cuộc đời mình đạt được chỉ từ luồng suy nghĩ mạnh mẽ trong đầu mà mình hoàn toàn không hề truy cầu nó. Sau này ngẫm lại, tất cả những ước mơ lớn mình không hề theo đuổi mà chỉ giữ nó ở trong suy nghĩ thì đều đã và đang dần trở thành hiện thực. Mình thực sự tin rằng tâm trí có một sức mạnh vô cùng ghê gớm.

Phần 2: Vỡ mộng khi đi du học Trung Quốc

Vào thời điểm trước khi sang Trung Quốc, mình đã đăng ký lớp học tiếng Trung giao tiếp cấp tốc. Lúc bấy giờ trình độ giáo viên dạy tiếng Trung ở vùng tỉnh lẻ rất chán, đa số là phát âm sai. Mình may mắn khi gặp được cô giáo mang hai dòng máu Trung Việt. Cô đã học tiểu học và trung học cơ sở tại Trung Quốc sau đó lại học cấp 3 tại Việt Nam. Chính vì vậy mà trong 5 buổi học phát âm, mình đã không bị mắc những lỗi phát âm cơ bản của người Việt khi học tiếng Trung.

Với hành trang chỉ vỏn vẹn vài câu tiếng Trung giao tiếp, mình lên đường sang Trung Quốc nhập học với kế hoạch học 1 năm tiếng và 4 năm chuyên ngành đại học. Mình còn nhớ như in ngày hôm đó, nhóm mình có tất cả 25 học sinh tập hợp tại nhà khách Dân tộc trên phố Đội Cấn, Hà Nội để chờ xe. Đích đến chính là trường đại học Dân tộc Quảng Tây tại thành phố Nam Ninh, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc. 

Thực ra, ban đầu mình thích trường đại học Quảng Tây hơn vì nghe tên trường kia có chữ “dân tộc” mình cảm thấy nó cứ bị làm sao ấy. Nhưng dù sao thì cũng đã đăng ký rồi, miễn sao là được sống xa nhà chứ mình cũng không đòi hỏi nhiều. 

Hành trình du học của mình không có ngồi máy bay như mọi người nghĩ, mình ngồi ô tô vì thành phố Nam Ninh rất là gần Việt Nam. Để sang được tới Nam Ninh, bạn cần phải đi ô tô từ Hà Nội tới cửa khẩu Hữu Nghị Quan ở Lạng Sơn với quãng đường là 180 km, thời gian di chuyển là 4 tiếng. Từ Hữu Nghị Quan ngồi tiếp xe khách tới thành phố Nam Ninh với quãng đường là 250 km, thời gian di chuyển là 2 tiếng rưỡi đến 3 tiếng. Hôm đó đoàn mình vừa làm thủ tục nhập cảnh qua cửa khẩu thì cũng đúng lúc có xe của trường tới đón. 

Hai người phụ trách đến đón đoàn mình là anh Trần Bình Giảng – hội trưởng lưu học sinh Việt Nam lúc bấy giờ và cô Lý Yến Lăng giáo viên quản lý lưu học sinh của học viện Giáo dục quốc tế – Đại học Dân tộc Quảng Tây. Ở trên xe anh Giảng có kể cho chúng tôi nghe sơ qua về tình hình của trường và của thành phố Nam Ninh. Tôi không có ấn tượng nhiều với những gì anh kể ngoại trừ một câu nói. Anh ấy nói rằng thành phố Nam Ninh đang có kế hoạch phát triển trở thành một Hong Kong thứ 2 của Trung Quốc. Lúc bấy giờ mình chỉ nghĩ trong đầu đó là chuyện nực cười, nhưng sau đó mình mới phát hiện ra rằng mình đã nhầm. Cô Lý thì nói tiếng Việt rất tốt, cô rất thân thiện và có nụ cười hiền từ như một người mẹ vậy. Đây cũng là cô giáo mà mình quý nhất cho tới tận bây giờ.

Khi xe tiến vào thành phố Nam Ninh, ấn tượng đầu tiên của mình với thành phố này chính là con đường có in cờ của Trung Quốc và 10 nước Đông Nam Á. Nam Ninh chính là cửa ngõ quan trọng của Trung Quốc với các nước Đông Nam Á trong việc hợp tác phát triển kinh tế và mậu dịch.

Bàng hoàng khi nhận ký túc xá

Lúc mình đặt chân tới cổng trường thì cũng là lúc trời đã nhá nhem tối. Và thế là chuỗi ngày ác mộng của mình cũng bắt đầu từ đây. Cơn ác mộng đầu tiên đến với mình chính là ký túc xá. Ký túc xá cho lưu học sinh là hai toà nhà cũ kĩ cao 5 tầng, 1 toà cho nam và 1 toà cho nữ ở. Điều tồi tệ nhất đối với mình đó là mình không được ở cùng phòng với các bạn cùng lớp mà phải ở ghép với các anh chị khoá trước. Cứ phòng nào còn giường trống thì bọn mình sẽ phải vào đó. Khi đó, mọi người nhanh chân chọn hết phòng chỉ còn có 2 phòng ở tầng 1 cho mình lựa chọn. Phạm Đăng Quang, một thanh niên Hà Nội mà mình rất ghét khi đó nhanh chân kéo va ly đi trước. Khi tới trước cửa phòng 102, không hiểu sao Quang bàng hoàng và quay ngoắt sang phòng 103. Và thế là xong, mình chỉ còn sự lựa chọn duy nhất là đó chính là phòng 102. 

Mình bước chân tới trước cửa phòng 102 và ngó vào thì giật mình thấy một khuôn mặt già tầm tuổi ông chú mình ở quê. Vâng, đó chính là anh Tùng con chủ tịch. Đôi chân mình bắt đầu run rẩy không biết phải tiến hay lùi thì anh cất tiếng chào hiền từ “”hi em!”. Thế là mình trở thành bạn cùng phòng với anh Tùng như thế đó. Năm ấy mình tròn 18 tuổi, còn anh Tùng thì đã 38 tuổi, có 1 vợ và một vài đứa con. Anh đang là sinh viên năm cuối hệ đại học. Đây cũng là lần đầu tiên mình gặp gỡ một sinh viên đại học có tuổi đời già như vậy. Anh Tùng từng tốt nghiệp đại học Bách Khoa Hà Nội, sau đó lại học đại học ở châu Âu, và lần cuối mình thấy anh ấy học đại học chính là ở Trung Quốc. Có lần mình hỏi tại sao anh ấy không chịu học thạc sĩ thì anh ấy trả lời rằng anh không thích.

Anh Tùng có thân hình cao to, là người ít nói và gương mặt có phần hơi lạnh lùng. Anh thích chơi game online và thích giả gái để được các cao thủ võ lâm kéo rank. Ngoài vợ con ở nhà thì bên đây anh còn có 1 cô bạn gái nữa. Bạn gái anh tên là Hiền, quê ở Bắc Giang. Chị rất tốt với mình, nhưng giờ mình cũng không nhớ nổi mặt chị nữa rồi vì học có 1 kỳ thì chị đi đâu mình cũng không rõ. Có hôm anh Tùng gọi mình ra một góc rồi hỏi mượn phòng, anh bảo: “hôm nay anh chia tay bạn gái, chú cho anh mượn phòng 1 tiếng nhé!”. Mình bất đắc dĩ phải lượn ra khỏi phòng, nhân cơ hội đó mình cũng tranh thủ đi dạo quanh trường để tìm hiểu ngôi trường mới.

Phòng ký túc xá trường mình khá rộng, một phòng có 4 người, có điều hoà, 2 chiếc quạt treo tường và 1 bình nóng lạnh. Tất cả sinh viên mới nhập học đều được trường phát cho 1 chăn bông và 1 chiếc gối. Giường ở ký túc xá là giường tầng, không phải người ở tầng trên người ở tầng dưới mà là kiểu tầng trên là giường ngủ còn tầng dưới là bàn ghế ngồi học và tủ treo quân áo. Mỗi người đều có 1 combo giường tủ và bàn học như vậy. Ký túc xá khá cũ nhưng mình cảm thấy nó không phải là vấn đề. Vấn đề lớn nhất ảnh hưởng tới việc học tập của mình đó chính là bạn cùng phòng.

Lúc mình nhận phòng thì phòng mình mới chỉ có 2 người thôi, đó chính là anh Tùng và anh Tâm. Về lý thuyết thì phòng mình có 3 người nhưng thực tế thì con số lên đến 5 người bao gồm mình, anh Tùng, chị Hiền, anh Tâm và Phương Anh – bạn gái anh Tâm. Nhìn chung thì đêm nằm hơi khó ngủ một chút vì có tiếng kẽo kẹt nhưng mình vẫn chịu được.

Bị lừa hết tiền

Mình vốn là người ở quê, trước giờ mình và lũ bạn ở quê đối xử với nhau vẫn rất thật, rất nhiệt tình với nhau. Nhiều khi bạn có việc cần tiền, có đứa còn đập cả lợn tiết kiệm của bố mẹ ra để lấy tiền cho bạn vay và mua 1 con lợn khác thay thế. Cho tới khi sang Trung Quốc, mình vẫn giữ lối sống như thế, rất nhiệt thành và tin tưởng mọi người.

Ở trong phòng, mình thường hay chơi với anh Tâm vì anh là người ở gần độ tuổi với mình nhất, chỉ lớn hơn mình 3 tuổi. Tâm rất tốt với mình, hay bắt chuyện, hay hỏi han và còn hay mua đồ ăn sáng cho mình nữa. Nhìn chung thì Tâm tốt đến mức khiến mình coi anh ấy như một người anh trai vậy. Có một hôm, Tâm gọi mình ra ngoài khu chợ xa để ăn tối vì anh Tùng lại mượn phòng để chia tay người yêu. Hôm ấy cũng là hôm đầu tiên mà Tâm hỏi vay 300 nhân dân tệ của mình. Mình cũng chẳng do dự mà cho Tâm mượn tiền và mình cũng chẳng nghĩ tới việc đòi lại. Hai tuần sau đó, Tâm lại hỏi mượn tiền vì túi bị thủng làm rơi hết tiền. Cứ cách 1 tuần Tâm lại nghĩ ra một câu chuyện bi thương để hỏi mượn tiền mình. Và cái dại nhất của mình đó chính là lòng thương người. Mình lấy cả thẻ ngân hàng có số tiền bố cho mình để tiêu trong 9 tháng đưa cho Tâm. Mình có nói với Tâm rằng khi nào cần tiền ăn thì anh cứ rút lấy mà tiêu. Mình khi ấy chỉ nghĩ rằng mình không muốn người anh em của mình bị đói bụng. Mình cũng không muốn anh ta phải hỏi mượn tiền mình nhiều vì có thể anh ta sẽ ngại. Thực ra số tiền đó nếu cho cả 2 anh em ăn uống 1 cách tiết kiệm thì cũng đủ sống qua ngày đấy. Nhưng mình nào ngờ Tâm đốt số tiền đó vào những cuộc vui trên bar, những bữa tiệc sinh nhật và những cuộc chơi lãng phí. Mình đã thực sự đã suy sụp khi nhận lại một chiếc thẻ ngân hàng trống rỗng.

Những ngày sau đó, mình sống phụ thuộc vào những đồng tiền lặt vặt mà Tâm đưa cho mình. Gia đình Tâm vẫn gửi tiền sang hàng tháng và anh ta đưa cho mình số tiền nhỏ bằng móng tay để mình ăn cơm. Mình nhờ anh ta mua cho mình 1 thùng mì và mình sống lay lắt qua ngày với những bữa ăn không ổn định. Mình chẳng dám và chẳng thể đòi tiền bậc đàn anh và thế là phải cam chịu một cuộc sống thiếu thốn. Khi ấy, mình cao 163 cm và chỉ nặng có 48 kg. Nhiều khi đói quá mình lại mặt dày gọi điện về xin tiền bố và nói dối rằng mức sống bên đây rất cao. Thực sự mình đã lãng phí rất nhiều tiền của bố mẹ. Và người thầy vĩ đại đầu đời của mình lại chính là Tâm. Anh ta đã dạy mình thế nào là xã hội và lòng người. Anh ta là người ta khiến mình phải thay đổi để thích nghi, từ một người hiền lành và đầy quyết tâm mình đã trở nên nghi ngờ tất cả mọi thứ.

Ngán ngẩm cuộc sống du học sinh

Cuộc sống trong khu ký túc xá bọn mình lúc bấy giờ như một xã hội thu nhỏ thiện ít dữ nhiều vậy. Trong ký túc xá nam của mình có đủ loại người, người tử tế thì mình ít thấy, nhìn bốn xung quanh chỉ toàn những vai phản diện. 

Tâm và Hùng là 2 người bạn cùng lớp với nhau, cứ mỗi lần gặp nhau là hai người tay bắt mặt mừng và đồng thanh hét “xin chào thằng bạn tốt”. Trước mặt thì là như thế thôi, chứ vừa quay đi là họ nói xấu nhau liền. Tâm thì suốt ngày bảo Hùng là thằng khốn nạn vì Hùng vay tiền Quang không trả. Hùng thì hay nói với Quang là Tâm suốt ngày chỉ biết lợi dụng mượn tiền đàn em. 

Trong khu ký túc này thì Hùng và Tâm lại chẳng có tên tuổi gì so với Minh – ông tổ của nghề vay mượn tiền. Minh vay được tiền của gần như toàn bộ người trong kí túc xá, và quan trọng là chẳng bao giờ trả. Anh ta thậm chí còn lừa cả tiền của bạn gái mình. Minh thực sự là một người khét tiếng ký túc xá, ai nghe tên là cũng phải tránh xa, trừ những người mới sang.

Có lần Vinh, một công tử nhà giàu miền Trung vì có mâu thuẫn với một thanh niên nào đó bèn vác dao tính chém kẻ thù. Sau một hồi lượn tìm quanh ký túc xá mà thanh niên kia lẩn kĩ quá không tìm được, Vinh lại càng trở nên nôn nóng. Chẳng hiểu thế nào đúng lúc đó Minh lại vừa đi ngang qua trước mặt, vừa đi vừa huýt sáo. Trong đầu Vinh bổng nảy ra một ý định, không tìm được thằng kia thì mình chém thằng này. Thằng này nó sống bẩn, vay tiền cả ký túc xá mà không trả, hôm nay mình phải thay trời hành đạo. Thế là Vinh xông tới chém, Minh giật mình bỏ chạy. Vừa chạy, Minh vừa ngoái lại hét lớn: “hi hi, đố anh bắt được em!”. Vinh chẳng nói chẳng rằng, vẫn đằm đằm sát khí đuổi tới. Chạy được một đoạn thì Minh vấp ngã, thế là Vinh kịp vung 1 nhát dao chém tới làm đứt luôn dây chằng cổ chân của Minh. Thương tích bao nhiêu phần trăm thì mình không rõ, chỉ biết là Minh nằm viện điều trị khá lâu, còn Vinh thì bị đuổi học về nước. 

Trong ký túc xá còn có các thành phần nghiện hút cần và đập đá. Nói chung là ngán ngẩm lắm. Mình có nghe một bà chị kể lại rằng thời mình còn đỡ, chứ thời trước đó mấy năm còn loạn nữa. Những năm về trước, có cả một hội lưu học sinh Việt Nam trong trường nghiện mai thuý. Khi ấy có một anh hội trưởng tài ba đã tiếp cận với tất cả những thanh niên nghiện và thu thập bằng chứng báo nhà trường. Và thế là một loạt những du học sinh nghiện ngập bị đuổi học về nước. Ngoài ra, trong ký túc xá còn có một đại ca thuộc dạng trưởng lão máu mặt. Bất kỳ du học sinh nào mới sang đều phải trình diện anh ta và phải mời đi nhậu. Có một hôm có 2 anh em từ Quảng Ninh mới sang trường thì đại ca bắt đi trình diện và bắt cả 2 anh em phải quỳ gối trước mặt đại ca. Thế là đúng 4 giờ sáng hôm ấy, hai thiếu hiệp nọ cầm dao đến phòng đại trưởng lão gõ cửa rồi chém trưởng lão suýt thì đứt lìa cánh tay. Sau đó hai thiếu hiệp bắt taxi chạy thẳng về biên giới và mất hút. Vị trưởng lão kia sau vụ đó cũng bị trường đuổi học luôn. 

Cái thời 8x và 9x đời đầu của bọn mình đi du học tại Nam Ninh nó là thế đấy. Nhiều cái khổ nhưng cũng có cái vui. Tình hình du học sinh cũng mỗi năm mỗi khác, các thế hệ sau ngoan và hiểu biết hơn thế hệ trước rất nhiều. Trường đại học Dân tộc Quảng Tây hiện nay không còn hỗn loạn như thế nữa mà đã trở thành một ngôi trường mơ ước của rất nhiều bạn trẻ, ký túc xá của trường cũng thuộc hạng tốt hàng đầu trong các trường đại học tại Trung Quốc. Vì vậy các bạn đọc tới đây đừng vội thất vọng nhé!

Những gì mình chia sẻ cho các bạn đều là sự thực và là những điều ám ảnh mà chẳng ai thời đó muốn kể cho các bạn nghe đâu. Đi du học là người ta thường nói cái tốt đẹp, những cái xấu xa thì phải che giấu đi cho khỏi mang tiếng. Kể ra mất công người ta lại bảo là đi du học như thế thì đi làm gì.

Thực ra thời thế mỗi lúc một thay đổi, tư duy của người lãnh đạo và tư duy của du học sinh cũng vậy. Những thế hệ tiền bối hồi xưa đi học khá là nóng tính, hơi chút thì đánh nhau. Từng có một thầy hiệu trưởng của một trường cao đẳng ở Nam Ninh kể với mình rằng, thế hệ 5x của thầy hồi xưa chỉ hơi tí là đánh nhau, chỉ cần chút mâu thuẫn là có thể dẫn đến xô xát. Thời thầy học cũng đã có nhiều du học sinh Việt Nam rồi, thời ấy chuyện sinh viên 2 nước đánh nhau rất là bình thường. Riêng mình cảm nhận được các em học sinh thế hệ sau mình sống càng ngày càng biết điều hơn.

Mình cảm thấy người Việt Nam mình nếu sống hoà mình vào tập thể với các bạn sinh viên Trung Quốc thì khá hoà đồng và ngoan ngoãn. Nhưng khi nhiều sinh viên Việt Nam tập hợp lại với nhau thì đúng là một thảm hoạ. Cho nên nhiều bạn lựa chọn đi du học ở những vùng có ít người Việt cũng là điều dễ hiểu. Riêng đối với mình, việc học tập ở trong môi trường đông người Việt là một trải nghiệm giúp mình hiểu nhanh nhất thế nào là cuộc đời. Bây giờ nếu cho mình lựa chọn học tiếp thì mình vẫn lựa chọn môi trường có nhiều người Việt bởi vì thứ mình cần bây giờ không phải là kiến thức nữa mà là các mối quan hệ.

Bỏ học và trốn tránh

Năm đầu tiên của mình là năm học tiếng, dự kiến sau 1 năm học mình cần thi được chứng chỉ tiếng Hán HSK3 để được vào học chuyên ngành. HSK thời ấy mình biết có đến tận 8 cấp, mình có nghe nói có trên cả cấp 8 nữa nhưng chưa bao giờ tận mắt thấy cái chứng chỉ HSK trên cấp 8 nó như thế nào.

Đi học được 5 buổi thì cũng là thời điểm mình được nghỉ quốc khánh Trung Quốc. Sau kỳ nghỉ đó mình đã quyết định nghỉ học không thời hạn. Vì lúc đó mình nghĩ bây giờ cái ăn còn phải lo từng bữa, còn tinh thần đâu mà học hành nữa. Hơn thế nữa, bạn cùng phòng thì chẳng ai cùng chí hướng rồi. Thế là mình chìm đắm vào game online. Game lúc ấy nó là thứ giúp mình vượt qua khủng hoảng tinh thần bởi trong game có những người bạn cũng là du học sinh từ nhiều nước. Họ là những người tuy xa lạ nhưng trong game chúng mình đều là những người bạn tốt. Chúng mình chia sẻ cho nhau về cuộc sống của từng người. Mình cứ chìm đắm vào thế giới ảo là như vậy. Tới bữa ăn thì lại ăn mỳ tôm, bữa nào sang chảnh nhất thì mua hộp cơm với cái đùi gà.

Bẵng đi một thời gian, nếu mình nhớ không nhầm là chỉ 3 tháng, trên đường đi dạo quanh trường, mình bắt gặp đứa bạn cùng lớp đang nói chuyện phiếm với cô giáo bằng tiếng Trung. Khi ấy, quả thực là mình cảm thấy rất ngưỡng mộ vì mới 3 tháng mà bạn giao tiếp ổn quá còn mình thì vẫn ở con số 0. Tự trách bản thân lắm nhưng mình đã lún quá sâu vào vũng bùn rồi.

Sang đến học kỳ 2, mình và Quang đều cùng xin chuyển phòng ký túc xá. Bọn mình tự nhủ phải tránh xa những người có ảnh hưởng tiêu cực. Quang không bỏ học như mình nhưng cũng không khác gì bỏ học vì khi lên lớp nó toàn ngủ… Hai đứa cùng chuyển lên phòng 210 ở tầng 2. Ở phòng mới này, bọn mình như được giải thoát khỏi những bí bách và ấm ức khi còn ở tầng 1. Phòng có 2 sư huynh Việt Nam sống khá hiền lành, tiếng Trung cũng rất giỏi, có điều cũng là con nghiện game online.

Từ lúc lên phòng mới, phòng mình bị phân hoá thành hai trường phái, mình và 2 sư huynh thì ngủ ngày cày đêm, còn Quang thì ngủ đêm cày ngày. Thứ mình ghét nhất ở phòng mới này đó là hai ông anh con nhà giàu suốt ngày mua gà rán để ăn đêm. Cái tầm nghèo đói và thiếu ăn như mình lúc ngửi mùi gà rán vào ban đêm nó vô cùng khó chịu. Muốn ăn thì chỉ có thể là ngửi mùi và tưởng tượng vậy. Lúc này mình chỉ ước có một cô bạn gái đóng vai thiên thần hộ mệnh đến kéo mình thoát ra khỏi cái cảnh khốn cùng này. Tự bản thân mình cảm thấy đã không còn động lực nào để cố gắng cho bản thân nữa.

Một năm học đầu tiên tại Trung Quốc kết thúc, thứ lớn lao nhất mà mình thu hoạch được đó là trở thành một cao thủ game online. Trình độ tiếng Trung của mình thì dừng lại ở vài câu mua bán. Nhiều lúc cũng có mấy ông anh ngỏ ý muốn dạy mình tiếng Trung nhưng mình nghe mấy ông ấy phát âm chán quá nên mình cũng không muốn học. Điều quan trọng nhất là mình không thể thi nổi HSK 3 để vào học chuyên ngành.

Phần 3: Hoà nhập cùng các bạn Trung Quốc

Sau khi kết thúc 1 năm học tiếng mà không đạt được mục đích ban đầu, mình đứng trước một quyết định nan giải. Lúc này trong đầu mình hình dung ra vài phương án. Một là học tiếp 1 năm tiếng cho thành thạo tiếng Trung. Hai là chuyển sang đại học Quảng Tây. Ba là xin vào học chuyên ngành mà không biết tí tiếng Trung nào. 

Mình đã không lựa chọn phương án 1 vì nó làm mình kéo dài thời hạn ra trường. Đại học Quảng Tây thì mình lại càng không thích vì trường này rộng lớn như 1 thành phố và nó không có 1 kiến trúc nào khiến mình ấn tượng, kể cả cây xanh cũng không được đẹp như trường đại học Dân tộc Quảng Tây. Sau khi nghe các bậc đàn anh nói rằng không biết tiếng vẫn có thể xin nợ HSK để vào học chuyên ngành, vậy là mình đã có một quyết định táo bạo đó chính là mò lên văn phòng tìm cô Lý Yến Lăng và năn nỉ cô cho phép mình vào học chuyên ngành. Với lời hứa chắc nịch là năm sau sẽ thi được HSK, mình được cô cho phép vào học chuyên ngành kinh tế và mậu dịch quốc tế (quốc mậu).

Khi đó mình nghĩ rằng mình đến đây là để học tập từ người Trung Quốc, nếu cứ mãi rúc trong cái cộng đồng người Việt như này mình sẽ chẳng khá lên được. Chính vì vậy mà mình đã bỏ kí túc xá để thuê nhà bên ngoài trường. Mình thuê một phòng khép kín trong 1 khu làng gần trường nên giá thuê 12 tháng còn rẻ hơn phí kí túc xá trong 9 tháng. Sau khi ổn định chỗ ở mới là từng ngày mình mong ngóng được sớm gặp gỡ các bạn Trung Quốc.

Mỗi lần nghĩ đến việc mình phải giao tiếp thế nào với các bạn Trung Quốc trong khi không biết tiếng Trung lại khiến mình đau đầu. Thế là một ý nghĩ bất chợt nảy ra. Mình nhắn cho Hằng – cô giáo đã dạy mình 5 buổi học phát âm hồi còn ở Việt Nam và rủ cô sang trường học đại học. Cô tuy hơn mình vài tuổi nhưng nhập học cấp 3 ở Việt Nam trễ cho nên cô tốt nghiệp cấp 3 sau mình 1 năm. Vì đã từng học tiểu học và trung học cơ sở ở Trung Quốc nên cô vẫn còn rất muốn quay trở lại học đại học. Chính vì vậy sau khi nghe mình trình bày rằng cô đủ điều kiện học đại học ở trường mình, cô đã lập tức xách va ly lên và đi. Và thế là từ cô giáo, Hằng trở thành bạn cùng lớp với mình và là lớp trưởng du học sinh. Hằng là người quan trọng ban đầu giúp mình dịch tên và làm quen với các bạn Trung Quốc.

Ấn tượng đầu tiên khi vào lớp

Ở Trung Quốc, sinh viên năm đầu đều phải học giáo dục quốc phòng cả tháng trời. Lưu học sinh thì không cần phải học cho nên mãi tận gần giữa tháng 10, sau khi kết thúc kì nghỉ quốc khánh Trung Quốc, mình mới được gặp gỡ các bạn cùng lớp. 

Khoá quốc mậu năm ấy chia làm 3 lớp, mỗi lớp có khoảng 40 sinh viên Trung Quốc. Những bạn nào học giỏi sẽ được học ở lớp 1. Còn 20 lưu học sinh Việt Nam thì được tự do chọn 1 trong 3 lớp. Mình và một số bạn Việt Nam khác quyết định cho Lê Toàn chọn lớp trước vì nó rất đầu gấu và mình sợ phải học cùng lớp với nó. Trong thâm tâm mình thì vẫn rất muốn chọn lớp 1.

Sau khi biết chắc chắn Lê Toàn đã chọn lớp 2, mình thở phào nhẹ nhõm vì được chọn học lớp 1 theo đúng nguyện vọng. Nào ngờ sau khi mình chọn xong thì Toàn suy nghĩ lại và nó lại nhảy sang chọn lớp 1 cùng với mình. Nghĩ mà cay cú nhưng thôi, chắc là số mệnh đã an bài rồi. 

Trong đám lưu học sinh Việt Nam lớp mình lúc ấy có Nhương, một cậu sinh viên vô cùng vênh váo và nói nhiều. Cậu này họ Nguyễn nhưng cứ mở mồm ra là gọi người khác là họ Trần. Và thế là từ đấy đội Việt Nam lớp mình có thói quen gọi nhau mang họ Trần hết. Một số nhân vật nổi trội của lớp mình khi đó là Trần Hằng (lớp trưởng lưu học sinh), Trần Huy, Trần Quang, Trần Toàn, Trần Nhật, Trần Nhương và mình tất nhiên là Trần Tiến (Tiến là tên khai sinh của mình). Mình không nhắc đến mấy bạn nữ Việt Nam khác vì mình không có ấn tượng gì mấy.

Vào buổi họp đầu tiên làm quen với lớp Trung Quốc và bầu ban cán sự lớp, các thanh niên họ Trần trốn sạch chỉ còn có mỗi mình và Trần Hằng tham gia. Các bạn Trung Quốc rất hăng hái đứng lên giới thiệu bản thân và tự ứng cử làm cán bộ lớp. Còn mình thì không hiểu hôm ấy ăn gan hùm hay gì mà xung phong lên bảng hát một bài. 

Mặc dù tiếng Trung không biết nhưng mình đã được học phát âm cho nên mình cứ hát theo trí nhớ bài hát mà mình hay nghe. Đấy là một bài hát cùng tên bộ truyện ngôn tình rất nổi tiếng lúc bấy giờ: “sẽ có thiên sứ thay anh yêu em”. Sau đó mình còn hát thêm 1 bài nữa là bài “đôi cánh thiên thần”.

Không biết là mình hát có hay không nhưng sau buổi tối hôm ấy, có vẻ các bạn Trung Quốc nhắc tới mình rất nhiều. Các bạn nữ Trung Quốc cũng xin số mình và còn rủ mình đi chơi nữa. Còn mình thì cũng bắt đầu làm quen, tập nhớ tên các bạn cùng lớp.

Lớp trưởng Vy Viên Viên là cô gái đầu tiên rủ mình đi chơi và đưa mình đi khắp nơi trong thành phố. Viên không xinh, dưới cằm còn có cái mụn ruồi to nhìn như tú bà vậy. Dù biết là mình không biết tiếng Trung nhưng Viên Viên cũng chẳng nể nang. Bạn ấy bắn tiếng Trung nhanh như 1 cơn gió còn mình thì nghe như vịt nghe sấm. Có lẽ nhờ những buổi đi chơi cùng Viên Viên mà sau này mình có đôi tai nghe tiếng Trung tốt lắm, không lệch phát nào.

Viên Viên có một cô bạn thân học lớp 2 tên là Cầm Thư Lâm, một cô gái có cái tên đẹp mà người cũng đẹp. Hai người họ lúc nào cũng như hình với bóng, chuyến đi chơi nào cũng đều đi cùng nhau hết, kể cả những buổi chiều tập bóng rổ. Vì mình thích Thư Lâm cho nên mỗi lần Viên Viên rủ mình đi chơi là chẳng bao giờ mình từ chối. 

Mỗi lần đi ăn uống, mình đều là người chủ động trả tiền nhưng hai người họ thì không thích như vậy lắm. Họ tỏ thái độ bất bình và sau đó mình không dám ga lăng nữa. Có hôm đi chơi, mình nhất quyết trả tiền đồ ăn và thế là lúc ra về hai người họ mua tặng mình nguyên 1 nải chuối.

Mình đã bắt đầu học những câu nói đơn giản nhất để giao tiếp. Mỗi lần học được câu gì mới là mình lại nhắn tin cho Thư Lâm. Có lẽ bạn ấy nhận ra được mình đang tán tỉnh bạn ấy cho nên chẳng bao lâu sau thì mình bị bạn ấy lạnh nhạt. Còn Viên Viên thì tất nhiên vẫn chơi với mình.

Trong lớp có khá nhiều bạn nữ xinh đẹp, mỗi bạn có một vẻ đẹp riêng. Vạn Tử Tinh mắt một mí và có nụ cười rất duyên, mỗi lần cười là đôi mắt cứ híp lại. Tăng Khâm Anh (đứa trẻ sinh ra ở Khâm Châu) thì lại đáng yêu theo kiểu con nít. Hai người này cũng có rủ mình đi nghe hát một lần nhưng vì mình quá ít nói cho nên tình hình cũng chẳng có gì tiến triển. 

Mãi sau này mình mới phát hiện ra, đa phần con gái Trung Quốc khi thích một ai đó thì họ đều chủ động rủ người đó đi chơi đâu đó. Nói chung là họ chủ động bật đèn xanh, nếu người con trai mà thích họ thì sẽ tỏ tình, nếu người con trai mãi không chịu tỏ tình thì họ sẽ tự biết là anh chàng đó không có tình cảm gì với mình.

Trong một tháng đầu học kỳ, mình được khá nhiều bạn nữ rủ đi chơi. Có hôm còn có cả Lý Á Cách, lớp trưởng lớp 2 rủ mình đi ăn kem. Với tư cách là lớp trưởng, Á Cách rất nhiệt tình với các bạn nam, còn đối với các bạn nữ thì bạn ấy lại chẳng giúp đỡ gì. Còn mình thì không quan tâm tới Lý Á Cách, lúc nào cũng chỉ nghĩ mình phải cưa đổ Thư Lâm mà thôi.

Cũng trong 1 tháng học, mình đã nhớ được tên gần hết các bạn trong lớp cả nam cả nữ. Điều mà mấy đứa bạn Việt Nam khác không thể nhớ nổi. Bọn con trai Trung Quốc lớp mình khá hiền lành và cục mịch. Con trai trong lớp thì nổi bật có một vài người thôi. 

Văn Minh Kỳ là cậu bí thư lớp nghiêm túc nhất mà mình từng thấy. Minh Kỳ có khuôn mặt rất giống với diễn viên Châu Nhuận Phát. Cậu ta đeo một đôi kính cũ, ăn mặc quần áo rất già và lỗi mốt. Mãi sau này mình mới biết cậu ta là con chủ tịch giả nghèo bởi vì vừa ra trường là cậu ta đã trở thành đổng sự trưởng (CEO) của một công ty tầm trung tại Quảng Tây.

Vương Kiệt cũng là một anh chàng gây ấn tượng trong lớp vì mang cái tên của chàng ca sĩ lãng tử Hong Kong. Cậu ta đẹp trai, cũng là con nhà giàu và rất ga lăng với các bạn nữ trong lớp. Kiệt có một cô bạn gái rất xinh đẹp học khác trường nhưng không hiểu vì sao sau này cậu ấy lại chia tay và yêu một cô gái khác học cùng lớp vừa xấu vừa lười.

 Chuyên ngành của bọn mình là mậu dịch quốc tế cho nên ai cũng phải chọn một ngoại ngữ và năm thứ 3 sẽ đi du học trao đổi 1 năm ở một nước khác và năm thứ 4 quay trở lại Trung Quốc để tốt nghiệp. Kiệt đã chọn học tiếng Việt và sau này sang học trao đổi tại đại học Thương Mại ở Hà Nội. Mình từng hỏi Kiệt có ấn tượng gì về Việt Nam không, Kiệt nói có lần cậu ta bị chuột cắn phải đi bệnh viện để tiêm phòng. Lúc đó bác sĩ Việt Nam đã xua tay bảo chuột Việt Nam sạch lắm không sợ đâu. Cũng không hiểu lý do gì mà ông bác sĩ Việt Nam không chịu tiêm cho cậu ta nên cậu ta đã phải về tận Trung Quốc để tiêm phòng.

Lý Kim Quan, cậu sinh viên nhà nghèo dành cả đời sinh viên để kinh doanh và khởi nghiệp. Chỉ trong vòng 3 năm đại học, cậu này phá hẳn 10 vạn nhân dân tệ cho những lần kinh doanh thất bại. Cho đến năm cuối, cậu ta dựa vào thân phận con nhà nông dân để vay vốn ngân hàng theo chính sách nhà nước và dồn hết số tiền đó mua 4000 con gà con để nuôi ở quê nhà. Quê cậu ấy ở vùng núi Bách Sắc tỉnh Quảng Tây cho nên gia đình có hẳn một quả đồi để cho cậu ấy nuôi gà. Rồi một ngày dịch bệnh xảy ra, đàn gà chết quá nửa. Cậu ta thất vọng và buông xuôi vứt bỏ hẳn đàn gà ở vùng núi hẻo lánh cho chúng tự sinh tự diệt. Kim Quan quay trở lại Nam Ninh để hoàn thành tốt nghiệp và xin việc làm kiếm tiền trả nợ. 

Một thời gian khá lâu sau, Kim Quan trở về quê thăm gia đình. Cậu ta phát hiện đàn gà con mà mình bỏ rơi ngày nào giờ đây vẫn còn sống. Gần 1000 con gà đã sinh tồn hoang dã và sống khoẻ mạnh mà không có chút tác động nào từ bàn tay con người. Cứ đêm đến là chúng lại tụ lại trên các cành cây và ngủ. Cậu ta bắt một vài con và gửi thử cho một nhà hàng ở Nam Ninh và thật bất ngờ là các thực khách của nhà hàng đó khen thịt gà rất ngon và có hương vị lạ chưa từng có. Sau khi bán gần hết số gà, cậu ta tìm hiểu nguồn thức ăn của đàn gà chính là côn trùng và các loại thảo mộc. Từ đó cậu ta tiếp tục mô hình nuôi gà bán hoang dã và cho ăn bằng thảo mộc. Công việc này giúp cậu ta kiếm được một số tiền lớn trong suốt vài năm sau khi ra trường.

Người mà mình chơi thân nhất là Quách Hiển Minh. Nó là đứa nói nhiều tới mức mỗi lần nghe nó nói mình chỉ muốn dán ngay cái băng dính vào miệng. Nhưng cũng nhờ nó nói nhiều cho nên cũng dạy mình biết khá là nhiều tiếng Trung. Nó hay mang laptop sang phòng mình chơi đế chế, thỉnh thoảng cuối tuần lại rủ mình ra tiệm net cày thâu đêm. Năm thứ 3 nó đi du học ở Malaysia, trong thời gian ở đây nó nướng hết tiền bạc vào sàn tiền ảo Forex và tay trắng trở về.

Mình vào học chuyên ngành được các thầy cô và bạn bè rất yêu quý cho nên những nỗi buồn về quá khứ mình đã dần dần quên hết. Việc chuyển ra khỏi kí túc xá và hoà nhập với các bạn Trung Quốc đã khiến mình sống tích cực hơn rất nhiều. Mình trở nên yêu đời mỗi khi đi học. Khi đó mình mới nhận ra ý nghĩa của việc du học Trung Quốc. Mình học được rất nhiều những điều tốt từ thầy cô và bạn bè.

Vào đầu tháng 11 học kì 1 năm nhất, bắt đầu có những đợt không khí lạnh về. Có hôm mình đi học muộn và bị thầy giáo bắt lên ngồi bàn đầu. Hôm đấy mình mới phát hiện ra trong lớp có một cô gái tên là Phan Giai Lệ. Nhờ bị lên ngồi bàn đầu mà mình biết đến Lệ. Đây là một cô gái vừa trắng trẻo, vừa cao lại vừa xinh, xinh hơn cả Cầm Thư Lâm nữa. Mình rất có ấn tượng với Giai Lệ vì cô ấy mang họ Phan – họ ngoại của mình. Vì mình không biết tiếng nên suốt buổi học mình cũng không nói gì với bạn ấy cả và bạn ấy cũng vậy. Thực ra lúc đấy cũng muốn bắt chuyện lắm nhưng lại phải giả vờ là thanh niên học hành nghiêm túc, phải ngồi yên chăm chú nghe thầy giảng. Tối hôm đấy mình tìm được số điện thoại của Lệ trong phần thông tin danh sách lớp. Hôm đấy điện thoại hết tiền nên mình có lấy điện thoại của Trần Huy (Đinh Quang Huy) để gọi thử vào số của Lệ rồi lại tắt đi luôn.

Nói về Trần Huy, ông này nhà gần đại học Hải Phòng, rất hay vào trường đại học Hải Phòng để chơi bóng. Có hôm vào trường chơi thì ông ấy bắt gặp Bàng Xuân Liên, một du học sinh Trung Quốc đang học trao đổi tại Việt Nam. Vì mê chị này quá nên ông ấy cũng theo sang tận Trung Quốc để học đại học, sau đó kết hôn với chị Liên luôn. Thời điểm mình lấy số ông ấy nháy sang số của Lệ thì ông ấy vẫn chưa kết hôn. Chị Liên thì hay ghen lắm. Có hôm mình nói đùa 1 câu với Liên là anh Huy lên lớp hay tia gái lắm thì bà ấy không nói gì nhưng khuôn mặt thì nổi đầy giông bão. Ông Huy thì quay sang bảo “mày vừa giết tao rồi đấy”.

Chị Liên hay ghen và bám chặt quá khiến Huy có cảm giác ngột ngạt. Hôm đó Lệ thấy cuộc gọi nhỡ thì có nhắn lại cho Huy. Nhân cơ hội đó Huy cũng bắt chuyện và làm quen với Lệ luôn. Nhiều lúc thái độ của Huy khi đó làm mình cảm giác ông ấy có lẽ muốn thay người yêu mới. Lệ thì lại hỏi Huy để xin số của mình rồi sau đó chủ động nhắn cho mình một tin ngắn gọn: “thì ra là anh…”. Lúc đấy mình đọc không hiểu nội dung tin nhắn nên mình lại quay sang hỏi Hằng. Rồi soạn nội dung để nhắn lại như nào cũng đều là Hằng chỉ cho.

Hồi ấy tất cả mọi người đều dùng công cụ chat là QQ. Từ hồi kết bạn trên QQ, Lệ ngày nào cũng nhắn tin cho mình. Mỗi một tin nhắn Lệ gửi đến, mình đều mất rất nhiều thời gian để ngồi tra từ điển. Có những câu có 10 chữ thì mình phải tra từ điển đến 8 chữ, ngoại từ những đại từ nhân xưng. Hồi đấy mọi người không dùng smartphone, việc tra từ điển không đơn giản như bây giờ. Mình dùng cuốn từ điển nhỏ tra theo bộ chữ, khi muốn tra 1 từ mình phải dựa vào 1 bộ trong chữ đó rồi đếm số nét sau đó tra mục lục. Nhờ có cách tra cổ điển đó mà mình nhớ từ mới rất tốt. Chỉ trong vòng 1 tháng mình đã tự tin giao tiếp được với Lệ qua công cụ chat. Cô ấy cũng rất kiên trì chờ đợi mình trả lời tin nhắn. Lệ là người đã dạy mình tiếng Trung, là người trực tiếp sửa cho mình những lỗi ngữ pháp và cũng chính là động lực lớn nhất cho mình trong việc học tiếng Trung.

Hàng ngày cứ tối đến là bọn mình lại nhắn tin cho nhau. Có hôm mình phải để tài khoản QQ ở trạng thái ẩn vì mình nghĩ nếu ngày nào cũng nhắn tin như này, cô ấy sẽ biết là mình có tình cảm với cô ấy mất. Và mình sợ một lúc nào đó cô ấy cũng sẽ lạnh nhạt với mình như Thư Lâm lúc trước. Thế mà ngay cả lúc mình để trạng thái offline thì Lệ cũng không cho mình được nghỉ ngơi, cô ấy vẫn nhắn hỏi có phải mình đang ẩn không. Từ hôm đó mình chẳng còn ngại khi nói chuyện với cô ấy nữa.

Dù giao tiếp đã tạm ổn trên mạng nhưng mình không biết nói, không có phản xạ khi nói tiếng Trung. Ngày nào cũng chat với nhau nhưng chẳng ai dám hẹn ai ra ngoài gặp mặt cả. Quách Hiển Minh thì cứ hai hôm lại chạy sang phòng mình chơi game. Lão Quách cũng thích Lệ lắm, trong lớp cũng có cả đám con trai thích cô ấy.

Cô bạn gái Trung Quốc đầu tiên trong đời

Bọn mình cứ nói chuyện với nhau qua mạng cả tháng trời mà không dám gặp mặt. Hôm 24 tháng 12 năm ấy, lão Quách sang phòng mình chơi. Nó hỏi mình là sao hôm nay không đi mua quà gì cho các bạn nữ. Mình thì có biết nó là ngày gì đâu mà tự nhiên mua quà. Lão Quách giải thích với mình rằng 25 là lễ giáng sinh, tối ngày 24 được gọi là đêm bình an, người Trung Quốc dù theo hay không theo đạo thì cũng đều mua một trái táo đỏ để tặng người thân yêu. Trong tiếng Trung thì “bình quả” chính là quả táo, người ta tặng táo vào đêm bình an với ngụ ý chúc người được tặng luôn được bình an.

Mình lúc ấy là một thằng nhát gái và sợ thất bại cho nên đã quyết định án binh bất động, quà gì cũng sẽ không tặng vào ngày này vì sợ Lệ biết tình cảm của mình. Lão Quách hôm đấy về sớm, còn mình thì ngồi nguyên cả ngày trong phòng suy tư về những trái táo.

Đúng 11 giờ tối hôm ấy Lệ bỗng dưng nhắn tin cảm ơn mình về những món quà. Lúc này mình đần người ra vì mình đâu có làm gì. Giai Lệ thì bảo mình đừng có chối nữa, có gan tặng quà không có gan nhận. Mình bèn hỏi cô ấy là quà gì thì cô ấy bảo cả phòng đều nhận được mỗi người một cốc trà sữa, riêng Lệ còn được tặng thêm một trái táo. Nghe đến trà sữa là mình biết ngay thủ phạm chính là lão Quách vì lúc chiều hắn có nói là phải đi mua trà sữa. Cái dại của lão Quách đó là có lòng tặng quà nhưng lại không ghi tên, lại thích làm người hùng giấu mặt để cho các bạn nữ phải đi điều tra tung tích. Có thể là lão Quách cảm thấy xấu hổ khi ra mặt nhưng làm như thế thì công chúa có cảm động đến mấy thì cũng sẽ rơi vào tay Lý Thông mà thôi.

Mình thì không muốn làm Lý Thông, có chết cũng nhất định phải làm một Thạch Sanh chân chính. Mình nói với Lệ rằng món quà đó là của người khác, quà của mình bây giờ mới là lúc để gửi tặng. Nói xong mình chạy như một thằng điên ra khỏi làng. Thật may là vẫn còn rất nhiều hàng táo đang bán. Mình mua một vài trái táo, mỗi trái đều được đựng sẵn trong hộp quà rất đẹp sau đó đến trước cổng ký túc xá tặng cô ấy và mấy cô bạn thân cùng phòng. Đấy cũng là lần đầu tiên sau một thời gian dài trò chuyện trên mạng mình được gặp Lệ. Cô ấy còn đẹp hơn cả hôm mình gặp mặt khi ngồi học ở bàn đầu. Con gái chắc ai cũng xinh đẹp vào buổi tối.

Lệ rủ mình đi dạo quanh trường. Lúc đấy cảm thấy có chút bối rồi vì mình vừa phát hiện ra là mình chạy ra khỏi phòng với một đôi dép lê. Bọn mình đi loanh quanh ở sân bóng rổ ở gần cổng trường phía đông. Sân này dù vào buổi tối hay ban ngày thì cũng đều rất đẹp, ở đó có những hàng cây cao bao quanh như một công viên xanh vậy. Thời điểm đó mình thực sự vẫn chưa biết nói tiếng Trung. Câu nói giỏi nhất của mình lúc ấy chắc là câu “wo xi huan ni”.

Cảm thấy có lẽ đây là thời cơ chín muồi, mình quyết định phải làm điều gì đó. Mình quay sang hỏi Lệ bằng tiếng Anh từ “kiss” tiếng Trung nói như thế nào. Cô ấy trả lời là “wen”. Được đà mình liền ôm và hôn cô ấy. Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cuộc đời mình. Sống 19 năm chưa biết cầm tay gái là gì chứ đừng nói là hôn. Đó là một cảm giác vừa hạnh phúc vừa cảm thấy mình như đang làm chuyện gì đó phạm pháp, sợ bị ăn tát nữa. Trời có chút lạnh, Lệ đồng ý làm bạn gái của mình. Cuộc đời mình đã rẽ sang một trang mới kể từ ngày hôm đó.

Phần 4: Quá trình học tập tại Trung Quốc

Kể từ hồi yêu Lệ, mình như hổ thêm cánh. Cô ấy dạy mình tiếng Trung khá kĩ và mình cũng tiếp thu rất nhanh. Trình độ tiếng Trung của mình khi ấy đã có một sự phát triển thần kì, chỉ trong một học kỳ mình đã vượt hơn khá nhiều bạn cùng lớp đã từng đi học 1 năm tiếng Hán trước đó. 

Bản thân mình có một khả năng tập trung cao độ, trong một hoàn cảnh nào đó thúc đẩy lòng quyết tâm thì mình có thể tập trung và tiếp thu một lượng kiến thức lớn hơn rất nhiều lần khả năng tiếp thu của bạn bè xung quanh. Mình nhớ hồi cấp 2, trong một lần lên bảng được điểm 2 môn vật lý, mình về nhà nghiên cứu lại quyển sách giáo khoa vật lý mà từ đầu học kỳ năm đó mình không hề hiểu một chút kiến thức gì cả. Chỉ trong lần tập trung đầu tiên, mình đã hiểu được nguyên lý cơ bản. Sau 3 ngày, mình xung phong lên bảng và được điểm 9 cùng với ánh mắt ngạc nhiên của bọn bạn khi thốt lên “thằng này thông minh đột xuất.” Sau điểm 2 đó là nguyên cả năm học không lần nào mình được điểm dưới 9 cho môn vật lý cả. Càng lớn lên, khả năng tập trung cao độ của mình càng mạnh và đối với những gì mình có cảm hứng thì mình có thể tập trung tới mức người bên cạnh gọi cũng chẳng nghe thấy. Đấy cũng là lý do mình chẳng bao giờ làm được hai việc cùng một lúc cả.

Năm học chuyên ngành đầu tiên là năm mình đi học chăm chỉ và gần như lên lớp đầy đủ. Lượng từ vựng về chuyên ngành mình tích luỹ dần sau mỗi lần lên lớp cũng cơ bản đủ để nghe hiểu về môn học đó tuy là không giỏi. Đó là lý do mà sau này có nhiều bạn đạt trình độ HSK4 sắp phải vào học chuyên ngành và họ lo lắng không thể theo kịp thì mình đều khuyên họ rằng HSK4 hoàn toàn có thể theo học vì họ có hẳn 4 tháng trời trước kì kiểm tra cuối học kỳ để đi học và tích luỹ dần dần các từ vựng chuyên ngành, 4 tháng là khoảng thời gian đủ nhiều cho việc vừa học vừa thực hành. Tất nhiên, lời khuyên đó chỉ dành cho những người có chí hướng.

Mỗi lần lên lớp học, mình đều ngồi cạnh Hằng, thường là ngồi cuối. Phan Giai Lệ người yêu của mình thì luôn ngồi hàng trên cạnh những cô bạn thân cùng kí túc xá là Phan Linh, Lý Tiểu Phượng. Lịch học của bọn mình không chỉ học ban ngày mà còn có cả buổi tối nữa. Đấy cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời mình phải đi học tối. Các trường học ở Trung Quốc đa phần đều rất rộng và đều có đủ kí túc xá cho sinh viên, vấn đề thiếu chỗ ở cho sinh viên trong trường gần như không có cho nên việc nội trú khiến cho việc đi học vào buổi tối không phải là một vấn đề gì quá to tát. Thỉnh thoảng sau buổi học tối mình lại rủ Lệ và mấy cô bạn của cô ấy đi ăn đêm.

Thi cao khảo – kì thi lên đại học ở Trung Quốc là một kì thi cạnh tranh vô cùng khốc liệt, chính vì thế những bạn có thể thi đỗ vào đại học đều là những bạn thực sự xuất sắc. Mình cảm thấy rất ngưỡng mộ các bạn Trung Quốc cùng lớp. Tuy mỗi người mỗi tính nhưng mình cảm thấy họ thực sự đều có một điểm chung gì đó xuyên suốt và nhất thống, họ có một chút hiền lành, một chút thiên chân và thái độ nghiêm túc trong học tập. Tất nhiên sự nghiêm túc trong học tập ở họ cũng giảm dần theo mỗi năm học. 

Cách họ đối xử với nhau trong tập thể cũng khiến mình cảm thấy thích thú. Họ nói chuyện với nhau rất lịch sự và điềm đạm, khiêm nhường và tôn trọng đối phương. Không phải lúc nào họ cũng hoà hợp, những khi phát sinh mâu thuẫn họ cũng cư xử khá là bình tĩnh khiến mình cảm thấy mình đang là một đứa trẻ được sống trong thế giới của những người lớn. Cách cư xử của các bạn ấy cũng đã ảnh hưởng rất nhiều đến cách mà mình ứng xử với người xung quanh và với các tình huống phát sinh ngoài xã hội hiện nay.

Kì thi cuối kì ở Trung Quốc có lẽ là được phân ra làm hai hình thức: gấp sách và mở sách. Gấp sách tức là bạn phải tự trả lời câu hỏi mà không được xem tài liệu. Còn mở sách tức là đề thi sẽ cho bạn những câu hỏi và bạn có quyền mở sách để tìm đáp án ở trong đó. Các bạn Trung Quốc hay lưu học sinh thì đều giống nhau đều thích thi mở sách. Ở trường mình thì hầu như lưu học sinh lần nào cũng được thi theo hình thức mở sách còn các bạn Trung Quốc thì tuỳ từng môn. Cũng có nhiều khi lưu học sinh được cho đề riêng và đơn giản hơn.

 Thành tích tối thiểu để được qua môn cho sinh viên Trung Quốc là 6 điểm, còn đối với lưu học sinh khi đó là 4.5 điểm, nếu không vượt qua được điểm tối thiểu thì bạn sẽ phải thi lại. Trong lần thi lại này, điểm của bạn dù có cao đến mấy thì cũng chỉ được tính 6 điểm mà thôi. Nếu lần thi lại mà vẫn không đủ điểm qua môn thì sẽ phải đăng ký học lại và đóng tiền học. Tiền học phụ thuộc vào số học phần của môn đó, một học phần phải đóng 60 tệ, ví dụ môn “thống kê học” có 2 học phần thì phải đóng 120 tệ. Để đủ điều kiện tốt nghiệp thì ai cũng phải học đủ số học phần theo quy định. Bắt đầu sang năm thứ 2, điểm tối thiểu cho lưu học sinh đã bị thay đổi từ 4.5 sang 6.0 y như sinh viên Trung Quốc.

Năm học đầu tiên mình chẳng bị trượt môn nào cả, thậm chí còn điểm cao nữa vì các thầy cô thương mình đi học đầy đủ. Đó chính là lý do mà sau này mình rất thuận lợi khi xin học bổng thạc sĩ. Sang năm 2 thì mình phải học lại môn toán. Đối với sinh viên ngành kinh tế thì có lẽ toán là môn học ác mộng nhất. Và mình đang có một suy nghĩ không biết đúng hay sai: “hình như các ông thầy dạy toán ở Trung Quốc đa phần ông nào cũng thuộc type người gầy chứ không phải béo”.

Có một điều mình cảm nhận được ở các thầy cô dạy chuyên ngành tại trường mình, họ tuy đến từ mọi miền của đất nước Trung Quốc rộng lớn nhưng họ đều có chung sự nhiệt huyết trong giảng dạy, sự yêu thương và tôn trọng học trò của mình. Nói chuyện với các thầy cô mình chưa từng có áp lực như đang nói chuyện với một bề trên. Mình cảm nhận được sự tôn trọng từ người thầy của mình dành cho mình, cảm giác như đó vừa là một vị thầy vừa là một người bạn. Cô giáo chủ nhiệm khi ấy là cô Lương Đông Mai thực sự hiền từ như một người mẹ. 

Sang năm thứ 2, các môn học ngày một nhiều lên, mình lúc này đã khá tự tin và không còn sợ điều gì khi đi học nữa. Năm thứ 2 là năm mà có các môn chính trong chuyên ngành xuất hiện. Những môn chính thức này mình không được phép học lơ là bởi thành tích nó quyết định mình có đủ điều kiện để nhận được bằng học vị hay không.

Ở bên Trung Quốc, sinh viên đại học chỉ cần học đủ các học phần là có thể ra trường và có bằng tốt nghiệp. Bằng tốt nghiệp tại Trung Quốc thì không có loại khá hay loại giỏi, tất cả đều như nhau hết. Có điều những ai có thành tích tốt trong các môn quan trọng thì sẽ nhận được thêm một tấm bằng nữa gọi là “học vị học sĩ” hay như ở Việt Nam mình gọi là “học vị cử nhân” vậy. Chính vì thế bọn mình gọi những môn quan trọng đó là “môn học vị”. Ở Trung Quốc, đa phần các sinh viên không có bằng học vị khi đi xin việc sẽ cảm thấy rất tự ti vì nghĩ rằng nhà tuyển dụng sẽ đánh giá mình học kém.

Sang năm thứ 3, các bạn Trung Quốc đi du học gần hết. Đa phần họ đều sang học trao đổi 1 năm ở các nước Đông Nam Á như Việt Nam, Thái Lan, Mianma. Chỉ có 2 người sang Mỹ là Phan Linh và Thúc Văn Tân. Còn lưu học sinh bọn mình thì không ai chọn đi nước nào cả, bọn mình được tách thành một lớp riêng không học cùng các bạn Trung Quốc nữa. Lớp mình có cô giáo chủ nhiệm mới là cô Châu. Mình bắt đầu được nhận thầy hướng dẫn. Thầy mình là Cao Ca, một vị giáo sư già sắp đến tuổi nghỉ hưu và có thành tích đáng nể trong việc nghiên cứu văn hoá các nước Đông Nam Á. Nhiều người bạn mình sau này xin học bổng thạc sĩ đã nhờ mình xin thầy giới thiệu, mình đều xin giúp họ nhưng bản thân lại chẳng mảy may nghĩ gì đến việc học tiếp lên thạc sĩ cả. Năm 3, mình cũng đi làm bồi bàn cho 1 khách sạn 4 sao. Quãng thời gian ngắn làm việc tại đây tuy mệt nhưng lại có nhiều kỉ niệm vui. 

Kỳ 2 năm 3 là thời gian mà mình trốn học rất nhiều để đi làm cho một công ty bán ô tô, công việc của mình chủ yếu là quản lý web. Vì luật của Trung Quốc là không cho lưu học sinh đi làm thêm, nhất là những công việc mang tính chất cố định, hàng ngày đến văn phòng lại càng bị cấm cho nên vừa đi làm mình vừa lo bị nhà trường đuổi học. Bọn bạn mình thì luôn luôn ngưỡng mộ vì mình lúc nào cũng có việc để làm.

Đến năm cuối thì mình dừng hẳn việc đi làm thêm để tập trung cho tốt nghiệp. Năm ấy có rất nhiều công ty Trung Quốc đầu tư về Việt Nam đã đến tận trường để tuyển dụng. Những người tuyển dụng thậm chí còn lên tận lớp bọn mình ngồi học để tuyển nhân sự. Lúc ấy, mình có cảm giác vui sướng như kiểu mình là nhân tài được săn đón vậy. Đối với những công ty lần đầu khai phá thị trường Việt Nam thì việc được họ tuyển dụng là một cơ hội tốt cho sự thăng tiến của bạn. Có nhiều người vì là người đầu tiên được tuyển dụng để phụ trách đưa công ty vào thị trường Việt Nam còn có cơ hội đảm nhiệm vị trí giám đốc khi tuổi đời còn rất trẻ. Năm ấy mình chẳng xin vào công ty nào cả bởi vì mình đã đi làm suốt từ kì 2 năm 3 cho đến kì 1 năm cuối. Mình đã chán ngấy cái cảnh hàng ngày phải dậy đúng giờ và đi ngủ đúng giờ rồi. Thế nên là thời gian đó mình chỉ dành chút thời gian còn lại chuẩn bị cho việc tốt nghiệp và tranh thủ đi chơi hoặc hưởng thụ thời gian tự do không làm gì cả.

Phần 5: Sự thay đổi trong xã hội Trung Quốc

Thời gian mình bắt đầu sang Trung Quốc, người đứng đầu nhà nước Trung Quốc lúc bấy giờ là ông Hồ Cẩm Đào. Theo những gì mình được biết thì ông Hồ Cẩm Đào lên nắm quyền trong bối cảnh cái bóng của Giang Trạch Dân – người tiền nhiệm của ông còn quá lớn và gần như thâu tóm chính trường Trung Quốc. Giới quan chức thì chia bè kết phái, ngoài xã hội thì xã hội đen hoành hành. Luật pháp tuy nghiêm nhưng những kẻ đứng trên pháp luật thì quá nhiều. Cảm giác như xã hội Trung Quốc khi đó đầy dẫy những bất công, mờ ám và tiêu cực. Đó chỉ là cảm giác của một cậu thanh niên mới lớn ở độ tuổi 18 – 19 như mình, không rõ các thế hệ tiền bối có nhiều trải nghiệm thì nhìn cuộc sống khi ấy như thế nào.

Năm 2010, Đại học Hà Bắc xảy ra “vụ tai nạn Lý Cương” gây chấn động toàn Trung Quốc. Lý Khởi Minh trên đường chở bạn gái mình bằng xe ô tô về ký túc xá đã đâm chết một nữ sinh và làm bị thương một sinh viên khác. Khi bị các nhân viên bảo vệ của trường giữ lại, hắn ta đã nói lớn tiếng rằng “cha tao là Lý Cương”. Kẻ đã gây ra vụ tai nạn thương tâm đó chính là con trai của Lý Cương – giám đốc công an thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc đương thời. Sau này, do áp lực dư luận, Lý Khởi Minh cũng bị phạt tù và phải bồi thường thiệt hại cho gia đình các nạn nhân.

Năm 2011, một vụ tai nạn thương tâm khác xảy ra ở thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông đã gây sốc cho người dân toàn Trung Quốc và trở thành tin nóng thế giới. Đó là vụ tai nạn của bé Duyệt Duyệt. Cô bé bị một chiếc xe ô tô cán qua nhưng không một ai đi ngang qua cứu giúp. Điều gây đau lòng ở đây là có đến 18 người đã đi ngang qua và nhìn thấy Duyệt Duyệt nhưng họ phớt lờ và tiếp tục bước đi như không hề thấy gì để mặc cho cô bé bị liên tiếp những chiếc xe khác cán qua. Cuối cùng chỉ có một người làm nghề nhặt rác tới cứu cô bé, bà hô hoán nhưng tất cả những người xung quanh đều vờ như không nghe thấy. Bé Duyệt Duyệt cuối cùng đã qua đời vì bị thương quá nặng.

Ngoài hai vụ tai nạn trên, còn rất nhiều những sự việc đáng tiếc khác xảy ra. Nó khiến cho người dân Trung Quốc phải nhìn nhận lại bản thân khi đang phải sống trong một xã hội vô cảm tới mức độ nào. Nó nói lên sự mất niềm tin của người dân vào xã hội, vào pháp luật và niềm tin vào cuộc sống. Vụ tai nạn Lý Cương nói lên sự bất công về quyền lực đứng trên pháp luật, vụ bé Duyệt Duyệt chứng tỏ lòng người không chỉ vô cảm mà còn là sự sợ hãi bị oan sai phiền phức, không dám cứu người.

Khi còn ở Việt Nam, mình rất thích xem phim điện ảnh võ thuật Hong Kong, trong phim có rất nhiều những cảnh quay về dân xã hội đen và các cuộc thanh trừng, đánh chém của họ. Thật chẳng ngờ là khi sang Trung Quốc, mình lại được chứng kiến tận mắt cảnh thật mà như phim này. Có những tối đi ăn đồ nướng ngoài đường cùng lũ bạn, mình đã bắt gặp cảnh đánh chém của dân anh chị. Đó là cảnh đoàn xe 9 chỗ lao tới, bước xuống là vài chục người với đao, kiếm, mã tấu, gậy gộc để đánh người. Lần đầu thấy cảnh tượng như vậy, mình chỉ biết tránh đi thật xa, đứng lại xem cũng chẳng dám xem. 

Một vài tuần sau vụ đó, lại xảy ra một vụ chém người khác của xã hội đen nhưng vụ lần này căng thẳng hơn vì người bị chém lại là du học sinh. Nạn nhân chính là thằng bạn cùng lớp với mình, rất may cho nó vì khi đó là mùa đông nên ai cũng mặc nhiều áo. Bạn mình bị chém từ sau lưng và xuyên qua 3 lớp áo dày. Rất may là nó không bị trọng thương. Nhà trường xem sự việc này rất nghiêm trọng vì lần đầu tiên có du học sinh bị tấn công, đích thân thầy hiệu trưởng đã đến tận phòng bạn mình để thăm hỏi. Sau đó nhà trường liên tục phát những cảnh báo du học sinh không được phép ra ngoài đường vào ban đêm.

Bản thân mình cũng thuê nhà trọ của một dân anh chị mà không biết. Có hôm mình thấy ông chủ nhà trọ dẫn đầu 1 đoàn vài chục người với vũ khí trên tay mình mới hiểu ra vấn đề là mình đang thuê nhà của một kẻ xã hội đen. Sau lần đấy mình cũng sống ngoan hẳn, đến hít thở thôi cũng phải giữ ý tứ. Tuy nhiên, sau này mình cảm nhận được ông bà chủ sống khá dễ chịu, giữ chữ tín và rất hào sảng.

Thời ấy, ở thành phố mình sống, nạn trộm cắp, móc túi thậm chí là cướp cũng xảy ra khá phổ biến. Khi lên xe bus, ai ai cũng phải thật chú ý tới vật phầm tuỳ thân của mình. Đi ra ngoài đường, điện thoại hay ví tiền chỉ hở ra tí là mất. Thậm chí có trường hợp bọn tội phạm manh động tới mức còn dí dao trên xe bus để cướp tiền. Mình thì ít đi xe bus vì mình có mua xe tay ga, xe ở bên đấy giá cũng rẻ, chỉ khoảng 10 triệu Việt Nam đồng là có thể mua 1 chiếc mới cứng rồi. 

Số mình thì chẳng bao giờ bị mất đồ (có lẽ mình là cháu ruột của ông thần giữ của). Có hôm, Giai Lệ rủ mình đi chơi xa, phải đi bằng xe bus. Lúc xếp hàng để lên xe trở về trường, mình tự nhiên có cảm giác chẳng lành nên cho tay vào túi quần một cách tự nhiên thì thật hốt hoảng, mình nắm phải bàn tay kẻ móc túi. Lúc đó tay mình đã nắm chặt còn hơn lần đầu nắm tay Giai Lệ nữa. Rồi mình quay đầu nhìn lại, kẻ trộm là một ông bác ở độ tuổi ngoài 50, mắt ông ta nhắm chặt lại như muốn đầu hàng. Lúc đó mình ngó xung quanh thấy một anh cảnh sát đứng cách mình chỉ 5 mét nhưng mình quyết định không báo cảnh sát và thả ông ấy ra bởi vì đó đã là chuyến xe bus cuối cùng về trường trong khi đoàn người xếp hàng vẫn còn rất đông. Mình và Giai Lệ cần phải trở về trường an toàn trước khi quá muộn.

Nói đến chiếc xe tay ga của mình thì có đến 3 lần nó bị ăn trộm nhưng không mất. Một lần, Hằng mượn xe của mình ra sân vận động chơi nhưng chỉ khoá cổ xe mà không dùng thêm khoá chữ U, tới lúc ra thì cái ổ khoá xe của mình đã bị trộm vặn nát rồi. Rất may là tên trộm không khởi động được xe cho nên đã bỏ cuộc. Vì nạn trộm cắp hoành hành quá dữ dội cho nên xe cộ ai cũng phải dùng thêm khoá chữ U móc vào bánh nữa cho an toàn. Lần 2 là xe của mình để trong khu nhà trọ bị trộm dắt đi nhưng xui cho nó là vừa dắt ra tới cửa thì bị bà 80 tuổi bắt được và nó phải bỏ xe chạy mất vì bị bà chửi. Bà già ấy là mẹ của ông chủ nhà trọ, đúng là hổ mẫu sinh hổ tử. Lần 3 là lần mình đi xe sang Đại học Quảng Tây chơi, sau đó vì có việc gấp phải về Việt Nam nên mình đã để xe ở đấy 2 tuần, sau khi quay trở lại thì cả ổ khoá xe và khoá chữ u đều bị vặn nát tươm không thể nào mở được, mình phải thuê người dùng máy để cắt đôi khoá chữ u và thay ổ khoá cổ xe.

Trong lớp mình có 2 con bạn tên là Hoà và Hạnh rủ nhau đi mua 2 chiếc xe giống hệt để đi học cho tiện, tiết kiệm lắm mới được 3000 tệ để mua xe. Hôm sau hai đứa đi học có để xe cạnh nhau và khoá lại cẩn thận lắm. Hạnh thì ngoài khoá cổ còn khoá thêm 1 khoá chữ u, trong khi Hoà lại càng cẩn thận hơn khi khoá đến 2 cái chữ u, một ở bánh trước và một ở bánh sau. Sau giờ học, xe của Hoà bị trộm mất trong khi xe của nó dùng nhiều khoá nhất mà lại đặt ngay cạnh xe của Hạnh có ít khoá hơn. Lúc đó, Hoà chỉ biết ngồi khóc và buồn bã mất mấy tuần vì 3000 tệ là số tiền rất lớn đối với bọn mình thời ấy. Mình cũng đến nể tên trộm về độ vượt khó và yêu thích thử thách như vậy.

Cuối năm 2012, Tập Cận Bình lên làm tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc. Ngay khi vừa nhậm chức, ông đã phát động chiến dịch chống tham nhũng mà thường được người dân gọi là “chiến dịch đả hổ diệt ruồi”. Các đối tượng mà chiến dịch chống tham nhũng của ông nhắm tới không có giới hạn, từ quan chức cấp cao trong bộ chính trị cho tới các viên chức địa phương. Năm 2013, Tập Cận Bình tiếp nhận chức chủ tịch nước Trung Quốc. Ông Tập có lẽ là một người theo tư tưởng pháp trị của trường phái pháp gia, lấy pháp luật nghiêm minh để trị quốc. Chỉ trong vòng nửa năm kể từ khi chiến dịch chống tham nhũng được khởi động, xã hội Trung Quốc đã đi vào một trật tự mới. Hàng loạt các quan chức từ trung ương tới địa phương bị điều tra, bị bắt đã khiến giới quan chức trên toàn Trung Quốc phải thận trọng hơn và dường như nạn tham nhũng đã bị loại bỏ đáng kể. Hiệu quả của chiến dịch chống tham nhũng được phát huy tới mức chỉ một thường dân thôi cũng có thể cảm nhận được tác động của nó. 

chiến dịch loại trừ nạn xã hội đen tại Trung Quốc
Ảnh biểu ngữ “tảo hắc trừ ác” cổ vũ và tuyên truyền việc loại trừ xã hội đen, lấy lại chính khí cho xã hội được treo trên đường phố Trung Quốc.

Không dừng lại ở chiến dịch chống tham nhũng, ông Tập còn ra nhiều chính sách và chiến dịch giúp loại trừ những hủ bại trong xã hội Trung Quốc. Trong đó, vấn nạn xã hội đen được coi là bệnh ung nhọt đối với hoà hợp xã hội và cần phải bị loại trừ. Các băng rôn khẩu hiểu “tảo hắc trừ ác” được treo trên khắp các con phố. “Tảo hắc trừ ác” ở đây chính là quét sạch xã hội đen, loại trừ cái ác. Các chiến dịch này thực sự có hiệu quả khi xã hội đen không còn dám lộng hành, vấn nạn trộm cướp đã giảm tới mức chẳng ai còn cảm nhận được sự tồn tại của nó nữa. Trên mặt trận văn hoá, Trung Quốc siết chặt kiểm duyệt nội dung các bộ phim, đặc biệt là cấm luôn làm phim về các chủ đề như tình yêu đồng giới hay phim cung đấu…Chính sách giáo dục cũng được cải cách, các giá trị đạo đức truyền thống của Trung Quốc được đề cao. Ngoài ra, trật tự đô thị cũng thay đổi tích cực khi vỉa hè cho người đi bộ không còn bóng dáng của những hàng quán lấn chiếm trái phép lề đường nữa. Pháp luật được thượng tôn thông qua các chính sách cải cách hiệu quả và xã hội Trung Quốc trở nên an toàn hơn bao giờ hết.

Từ khoảng năm 2013 trở lại đây, mình cảm giác sống ở Trung Quốc vô cùng an toàn. Chưa bao giờ mình có cảm giác phải lo lắng khi bước chân ra ngoài đường. Tuy rằng ở nhiệm kỳ thứ 2, chính quyền ông Tập đã có nhiều hướng đi nóng vội gây mâu thuẫn căng thẳng với các nước láng giềng và nhiều nước khác trên thế giới, không thể phủ nhận ông là một người xuất chúng khi đã thiết lập cho Trung Quốc một trật tự mới tiến bộ hơn trong một thời gian vô cùng ngắn.

Phần cuối: Cuộc sống tại trường Đại học Dân tộc Quảng Tây

Trong suốt hơn 10 năm sống tại Trung Quốc, mình đã ghé thăm khá nhiều ngôi trường. Không nơi đâu khiến mình có cảm giác muốn ở lại như trường đại học Dân tộc Quảng Tây (Dân đại). Trường Dân đại được mệnh danh là “thâm lâm” bởi nơi đây cây cối mọc như rừng với các loài thực vật phong phú. Sống ở đây giống như sống trong một khu rừng được bảo tồn vậy. Mình thích nhất là tiếng hót ríu rít của những đàn chim vào buổi sớm. Nghe chúng hót khiến cho người ta tạm thời quên đi hết những muộn phiền, tạm xua đi cảm giác đơn độc và trống vắng.

Có đêm, mình ngồi trước ban công vừa nghe tiếng chim hót vừa ngắm thành phố về khuya. Rồi mình thầm nghĩ về tương lai và quá khứ. Đôi lúc mình tự hỏi liệu số mệnh có thật sự tồn tại, liệu mọi thứ đến với ta ngày hôm nay đều là một sự sắp đặt phải không. Có lẽ việc mình đến học tập tại ngôi trường này cũng đều là vì một nhân duyên lớn. Theo những gì Quang kể, trước khi sang Trung Quốc, nó đã từng mơ thấy những người bạn nó sắp quen và quả thực khi tới Trung Quốc nó đã gặp được những cái tên quen thuộc trong giấc mơ của nó. Mình tin những câu chuyện Quang kể, vì nó đều xảy ra thật. Có một lần nó nói sau này chắc chắn nó sẽ đi du học Pháp, vì nó mơ thấy mình đứng trên tháp Eiffel. Một thời gian sau, quả thực là nó được đứng chụp hình ở chân tháp Eiffel, tiếc là không phải ở bên Pháp mà là ở tháp Eiffel Quảng Châu. Dù sao đi nữa thì nó cũng xảy ra thực và nó cho thấy mọi thứ đã được an bài. Kể từ thời khắc mình tin vào số mệnh, mình đã đón nhận tất cả những kí ức vui buồn trong ngôi trường Dân đại như một món quà mà thượng đế đã ban tặng. Mình yêu ngôi trường này như thể nó là nơi mình được sinh ra lần thứ hai.

Năm 2017, trường mình đã hoàn thành việc xây dựng ký túc xá mới cho lưu học sinh. Phòng kí túc xá rất đẹp, giống như phòng của 1 khách sạn vậy. Từ tầng 14 của kí túc xá lưu học sinh, bạn sẽ có cơ hội được ngắm trọn vẹn rừng thông bên dưới, ngắm hồ Tương Tư xanh biếc, ngắm sông Khả Lợi với công viên xanh ngay phía ngoài cổng trường, ngoài ra cứ mỗi buổi chiều tối bạn cũng có thể bắt gặp hình bóng của 1 con chim ưng đang bay lượn trên bầu trời để săn mồi. Trong trường có những con đường trồng rất nhiều xoài. Hình như chẳng có ai sở hữu chúng và ai cũng có thể hái quả ăn khi tới mùa.

Một góc Đại học Dân tộc Quảng Tây nhìn từ ký túc xá lưu học sinh
Một góc Đại học Dân tộc Quảng Tây nhìn từ ký túc xá lưu học sinh

Từ ký túc xá lưu học sinh đi qua cây cầu cũ, ngay phía bên kia cầu từng là một trạm y tế. Nó là một tòa nhà lớn khá rêu phong, ban đêm hay có ánh đèn đỏ chớp nháy tạo cảm giác rất u ám. Lúc mình học lên thạc sĩ thì tòa nhà đó đã bị phá dỡ và thay thế bằng một điểm dừng chân công cộng. Những bạn sinh viên học nhạc cụ thường hay tới đó để luyện tập.

Đi tiếp nữa là đến tòa nhà của học viện Chính trị và Quản lý công cộng, nơi mình học ở đó. Con đường dẫn tới học viện Chính Quản băng qua một rừng thông, nói là rừng thôi chứ cũng không rộng lắm đâu, hai bên đường là hai hàng sấu rất đẹp. Người Trung Quốc không biết quả sấu có thể ăn được, cho nên cứ đến mùa sấu là những quả sấu chín vàng lại rụng đầy đường. Thỉnh thoảng có một số bạn Việt Nam vẫn hay ra đó ném dép để lấy quả về ngâm đường.

học viện Chính trị và Quản lý công cộng, đại học Dân tộc Quảng Tây
Ảnh mình chụp ở học viện Chính trị và Quản lý công cộng – Đại học Dân tộc Quảng Tây

Phía cổng sau của trường là một cái ngách rất nhỏ, đi qua ngách đó là tới một khu chợ bán đồ ăn rất sầm uất. Sinh viên trong trường có thể lựa chọn ăn uống ở căng tin dưới kí túc xá, hoặc đi bộ ra cổng sau trường để mua đồ ăn.

Trường mình rộng như một thị trấn và lượng sinh viên trong trường rất đông, ước tính có khoảng 20 ngàn người. Mỗi lúc tan học, sinh viên đổ ra từ các tòa nhà đi lại chật kín các con đường. Cuộc sống sinh viên ở đây khá là bình yên, ngoài giờ học các bạn có thể đi dạo quanh trường, đi chơi thể thao hoặc ra ngoài trường để mua sắm. Có hẳn một trạm tàu điện ngầm mang tên đại học Dân tộc Quảng Tây, nếu muốn đi đâu trong thành phố bạn cần đi một đoạn đường khoảng 2 km từ ký túc xá ra tới cổng trường để lên tàu điện.

Ga tàu điện ngầm Đại học Dân tộc Quảng Tây
Ga tàu điện ngầm Đại học Dân tộc Quảng Tây

Mình thích đi dạo ở quanh bờ hồ Tương Tư vào lúc hoàng hôn vì khu vực này có ít người đi lại, tính mình hướng nội nên cũng chẳng thích đi cùng ai. Thỉnh thoảng mình cũng thích đi dạo ven hồ vào buổi tối, nó là 1 con đường tối mịt, nó khiến mình nổi da gà, nhất là tới đoạn đi qua cây cầu Bạch Thạch. Nếu nhìn cây cầu này vào buổi tối thì chắc hẳn ai cũng phải rợn tóc gáy vì sợ ma, đi qua nó tưởng chừng như bạn đang bước đi qua cây cầu Nại Hà ở cõi dưới vậy.

Cầu Bạch Thạch, Đại học Dân tộc Quảng Tây
Cầu Bạch Thạch

Nhắc tới ma, có tin đồn là nhiều tòa nhà trong trường được xây dựng trên nghĩa địa. Có nhiều lưu học sinh từng mơ những giấc mơ trùng lặp. Và đặc biệt là ở tầng 8 ký túc xá lưu học sinh đã từng có một thời gian không ai dám ở vì cho rằng ở đó có ma. Bản thân mình thì chẳng sợ ma, chỉ thích dọa cho người khác sợ thôi. Đầu óc mình khá là khôi hài, tuy nhiên mình bị một điểm yếu là trình bày quá nghiêm túc cho nên mỗi lần kể chuyện cười cho lũ bạn là mình toàn tự cười một mình. Lũ bạn hay nói mình chỉ thích hợp kể chuyện ma, quả thực là có lần mình kể chuyện ma mà có đứa sợ quá chui trong chăn trùm kín mít luôn.

Hồi đại học, có mấy đứa từng kể là đang đi đêm qua cây cầu cũ thì bị ma dọa chạy mất cả dép rồi sáng hôm sau ngủ dậy lại thấy đôi dép được đặt ở đúng trước cửa phòng. Mình thấy đó là câu chuyện nực cười nhất mình từng nghe vì mình chẳng tin có con ma nào lại rảnh đến mức đi trả lại dép cho khổ chủ. Nhớ hồi năm đầu tiên khi đến trường, vì hay thức đêm cày game nên thỉnh thoảng mình vẫn hay đi ăn vào lúc 4 giờ sáng. Thời ấy luật còn chưa nghiêm nên những quán đồ ăn vỉa hè mở xuyên đêm ở bên ngoài trường. Và con đường mình hay đi, tất nhiên là phải đi qua cây cầu cũ.

cây cầu cũ Đại học Dân tộc Quảng Tây
Cây cầu cũ

Có một hôm Quang kể là đêm hôm trước nó đi ngang qua cây cầu thì gặp bóng một cô gái váy trắng tóc dài từ xa bay tới. Trong đầu nó lập tức nghĩ, bóng trắng tóc dài mà lại biết bay thế này thì đâu phải người dương gian. Thế là nó hoảng hốt hét lên, rồi bỗng nhiên cô gái kia cũng hét lên thật to. Nó nhìn kĩ lại thì ra chỉ là một cô sinh viên Trung Quốc đang đạp xe thôi mà. Đúng là chỉ toàn là tự mình dọa mình. Nói chung những câu chuyện mà Quang kể có tính giải trí rất cao, luôn luôn có một phần vô lý và một phần hợp lý.

Hôm ông ngoại mất, bố mình không cho mình về nước. Tối hôm ấy mình rất buồn, mình bước ra khỏi cửa phòng vừa đi vừa khóc, chân cứ bước đi chậm rãi và hướng về phía cây cầu. Rồi bỗng mình nghe tiếng bước chân của ai đó ngay phía sau lưng, trong đầu thầm nghĩ chắc là ông bạn cùng phòng đi theo để an ủi. Rồi bước chân mỗi lúc một dồn dập, cự ly mỗi lúc một gần, mình hết kiên nhẫn muốn quay đầu lại để nói với thằng bạn là hãy về đi và để tôi một mình. Nhưng khi mình quay lại thì chẳng có một ai ở phía sau cả. Bốn xung quanh chỉ là cây cối rậm rạp và những khoảng tối mịt mờ, phía bên kia cây cầu, ánh đèn chớp đỏ của cái trạm xá cũ vẫn đang nhấp nháy. Lúc này mình bắt đầu thực sự cảm thấy sợ rồi nên chuồn luôn về phòng kí túc để nghỉ ngơi.

Lại một hôm khác, Phương – cô bé ở phòng bên cạnh hốt hoảng chạy sang gõ cửa bảo anh ơi em mơ thấy ma, em sợ lắm. Mình nghe thấy thế mới nói đùa một câu “lần sau em mà mơ thấy nó thì nhớ bảo nó sang phòng anh chơi”. Thế rồi đúng đêm hôm đó mình mơ thấy một con quỷ từ phòng Phương bay xuyên qua tường tới ôm choàng lấy cả người mình. Mình giật mình tỉnh giấc và mất ngủ tới tận sáng. Kể từ đấy mình cũng bắt đầu tin mấy chuyện tâm linh này và không dám phát ngôn bừa bãi nữa.

Ngoài chuyện mấy con ma ra thì trường mình đúng là một ngôi trường đáng sống. Đến đây học tập mà mình cảm giác nó như là một nơi để hưởng thụ cuộc sống chứ không đơn giản là việc đi học nữa. Mỗi dịp lễ cũng có nhiều sự kiện cho mọi người tham gia. Những ngày lễ lớn thì sinh viên thường hay ra con đường phía ngoài cổng trường nơi có công viên xanh và sông Khả Lợi để đốt pháo bông hoặc thắp đèn trời.

Có một lần Quang và cô bạn gái cùng nhau ra công viên để thắp đèn Khổng Minh. Có lẽ là do lần đầu làm chuyện ấy cho nên cái đèn của họ bay chưa được xa đã mắc ngay vào một cái cây cao. Rồi hai đứa sợ quá chạy mất hút. Sáng hôm sau thăm lại hiện trường thì cả cái cây to đã bị cháy rụi. Kể từ đó ban quản lý công viên đã cấm tất cả mọi người dân đốt pháo bông và đèn trời ở khu vực này.

Được làm sinh viên của Dân đại là thứ khiến mình cảm thấy hạnh phúc nhất. Chính tại ngôi trường này, trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn, trong con người mình đã hình thành một nhân cách thứ hai. Nhân cách thứ nhất là Tiến, nhân cách thứ 2 chính là Quảng Đạt. Nhân cách thứ hai của mình có tính cách thích hành hiệp trượng nghĩa, đôi lúc lại thích bắt nạt kẻ yếu, thường hay cà khịa, có tính đào hoa và thích trêu đùa các cô gái. Nhân cách thứ 2 được hình thành để bảo vệ sự an toàn cho nhân cách thứ nhất và cũng chính là để giúp nhân cách thứ nhất của mình đạt được những hoài bão to lớn. Đó chính là ý nghĩa của cái tên Nguyễn Quảng Đạt. Bạn chỉ có thể biết được nhân cách thứ nhất nếu gặp mình ở ngoài đời.

Cảm ơn các bạn đã theo dõi câu chuyện dài lê thê này của mình. Chúc các bạn có một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc và thuận lợi trên con đường học hành cũng như con đường du học của bản thân. Xin chào và hẹn gặp lại.

Bài học tài chính sâu sắc sau những thảm hoạ của loài người

Thảm hoạ dịch bệnh Covid-19 xảy ra vào cuối năm 2019 và kéo dài trong suốt năm 2020 đã khiến hàng chục triệu người nhiễm bệnh, hàng trăm ngàn người chết. Đi kèm theo nó là hơn 1 tỉ người trên toàn thế giới mất kế sinh nhai và rơi vào cảnh nghèo đói.

Tôi là người may mắn khi không nằm trong số hơn 1 tỉ người nói trên. Tuy nhiên hiện giờ tôi cũng đang đứng sát ngưỡng cửa của sự khó khăn về tài chính. Một con virus nhỏ bé đã quật ngã Trung Quốc – một cường quốc có nền kinh tế lớn thứ 2 của thế giới và liên tiếp gây ra thiệt hại về kinh tế cho toàn cầu. Nền kinh tế của nhiều quốc gia bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hàng trăm ngàn công ty phải đóng cửa, nhiều người lao động mất việc làm. Còn tôi từ một người ít khi phải lo lắng về tài chính cũng phải rơi vào cảnh nợ nần.

Tôi vốn là một người làm việc tự do và có nguồn thu nhập vừa đủ cho những nhu cầu phát triển của bản thân. Cũng giống như rất nhiều bạn trẻ 9x khác, tôi thuộc trường phái ít lo lắng về tương lai. Tôi thường dùng toàn bộ số tiền mình kiếm được để tiêu dùng, thậm chí có đôi lúc tôi còn tiêu vượt mức so với thu nhập của bản thân. Gần đây, khi xem những tin tức phát trên truyền hình, tôi mới phát hiện ra một điều. Không chỉ có tôi, giới trẻ thuộc thế hệ 9x của châu Á đa phần cũng đều như vậy. Họ kiếm tiền và tiêu xài hết số tiền mà mình có.

Sống trong một xã hội internet, chúng ta rất khó giữ được bình tĩnh trước những sự cám dỗ bủa vây xung quanh. Đó là sự cám dỗ của những món đồ thời trang hàng hiệu, những sản phẩm công nghệ như điện thoại, máy ảnh, laptop luôn luôn đổi mới mỗi năm. Càng lao đầu vào kiếm tiền, tôi phát hiện ra túi của mình càng trống rỗng.

Chỉ một vài tháng sau khi đại dịch bùng phát, tôi bắt đầu rơi vào cảnh khó khăn về tài chính. Hầu hết những bạn bè xung quanh tôi, cả những khách hàng của tôi đều gặp khó khăn. Tôi lập tức phải lên kế hoạch chi tiêu, khoanh vùng phạm vi những người có thể cho tôi mượn tiền. Có thể nói rằng việc đi mượn tiền trong lúc tất cả đều đang khó khăn là một việc khó và vô cùng áy náy. Tôi đã mất 3 tháng để trả được 1/3 số nợ và trong 6 tháng sẽ trả được hết 100% số nợ như dự tính.

Sự khó khăn lần này đã khiến tôi thức tỉnh và nhận ra tầm quan trọng của việc lập quỹ cho tương lai. Một người bạn của tôi đã từng nói: sẽ chẳng cần phải tiết kiệm tiền nếu như con người cứ sống lâu và khoẻ mạnh. Trong thực tế chúng ta ai cũng có giới hạn về thời gian và sức khoẻ. Nếu mình cứ hưởng thụ hết những gì mình có ở hiện tại, thì trong tương lai, rất có thể một ngày nào đó ta sẽ phải đi cầu xin tình thương của những người thân xung quanh. Vậy nên tốt nhất hãy đừng trở thành gánh nặng của bất cứ ai.

Tôi chợt nhớ đã từng đọc ở đâu đó người ta khuyên rằng hãy tiết kiệm một khoản tiền đủ để bạn sống trong ít nhất 6 tháng mà không cần phải lao động. Khoản tiền đó chính là một quỹ dự phòng khẩn cấp mà ta bắt buộc phải có. Vạn bất đắc dĩ lắm mới nên đem nó ra dùng.

Ngoài dịch bệnh, trong tương lai còn có thể có những thảm hoạ thiên nhiên lúc nào cũng có thể ập đến với loài người. Cho nên tôi cảm thấy một cách sâu sắc rằng mình cần phải thay đổi ngay lập tức. Tôi sẽ lập quỹ dự phòng khẩn cấp 6 tháng, quỹ du học ở một nước khác (tôi đã du học Trung Quốc quá lâu rồi). Trong tương lai, khi tài chính của tôi dư dả hơn, chắc chắn tôi sẽ cần phải tạo thêm một quỹ bảo hiểm sức khoẻ nữa.

Đăng Ký Wechat: Hướng Dẫn Và Cách Sử Dụng

Hiện nay nhu cầu đăng ký wechat tại Việt Nam đang tăng cao do người Việt Nam chúng ta đi du học Trung Quốc và làm ăn, giao thương với Trung Quốc rất nhiều. Sử dụng wechat có rất nhiều tiện dụng như nhắn tin trao đổi thông tin, sử dụng ví tiền để chuyển và nhận tiền với đối tác…Ngày hôm nay có đứa bạn mình vừa nhờ mình quét mã QR giúp nó để đăng ký tài khoản wechat. Sau khi giúp nó đăng ký thành công và nghe nó than phiền về việc bị khoá tài khoản chỉ 24 giờ sau khi đăng ký thì mình cảm thấy phải viết bài này để giúp mọi người sử dụng wechat sao cho hợp lý và tránh bị khoá tài khoản.

Cách đăng ký wechat

Để đăng ký tài khoản wechat, trước tiên bạn cần phải có một điện thoại thông minh có hệ điều hành iOS hoặc Android. Các bạn cần phải cập nhật hệ điều hành của mình lên phiên bản mới nhất trước khi cài đặt app wechat để tăng tỉ lệ đăng ký wechat thành công. Ngoài ra, điện thoại của bạn phải chưa từng đăng nhập tài khoản wechat nào khác trước đó.

Lưu ý: hiện nay wechat rất nghiêm ngặt trong việc kiểm soát đăng ký mới. Để tránh các tài khoản ảo sử dụng wechat cho mục đích không chính đáng, wechat yêu cầu người dùng đăng ký mới phải được một người dùng khác đã sử dụng tài khoản wechat trên 6 tháng quét mã QR để hỗ trợ đăng ký. Điều này có nghĩa là bạn bắt buộc phải quen biết một người đã có tài khoản wechat sử dụng trên 6 tháng để giúp bạn đăng ký mới.

Để cài đặt wechat, mời các bạn nhấn vào các liên kết bên dưới:

Sau khi đã cài đặt wechat trên điện thoại của bạn, hãy tiến hành đăng ký tài khoản.

  • Bước 1: mở ứng dụng wechat, cấp quyền thông báo & quyền truy cập vị trí, ảnh… cho ứng dụng nếu được yêu cầu.
  • Bước 2: Nhập số điện thoại của bạn. Đầu tiên hãy chọn khu vực là Việt Nam (+84) sau đó nhập số điện thoại của bạn (bỏ số 0 đầu tiên đi, ví dụ: số điện thoại 0915258258 thì bạn chỉ cần nhập 915258258). Sau đó nhấn “tiếp theo”.
  • Bước 3: Đồng ý điều khoản. Check vào mục “tôi đã đọc và đồng ý với các điều kiện trên” rồi nhấn nút tiếp.
  • Bước 4: Nhờ người quét mã. Ở phần “Security Verification” nhấn “next” để hiện mã QR, bạn hãy nhờ bạn bè của bạn giúp quét mã QR này để đăng ký. Sau khi quét mã thành công, nhấn nút “quay lại để đăng ký”. Lưu ý là mã này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, hãy nhờ bạn của bạn quét mã ngay sau khi tạo mã. Nếu mã hết hạn, bạn phải tạo lại. Tốt nhất là liên hệ với bạn của bạn trước khi bắt đầu đăng ký wechat.
  • Bước 5: đăng nhập. Nhập lại số điện thoại của bạn và mật khẩu hoặc đăng nhập bằng mã xác minh SMS.

Vậy là bạn đã đăng ký thành công tài khoản wechat. Sau khi đăng ký wechat thành công, nếu bạn cứ để đó mà không làm gì thì rất có thể sau 24h, wechat sẽ khoá tài khoản của bạn lại và yêu cầu xác minh. Tốt nhất là bạn đừng để bị khoá vì một khi nó khoá thì coi như vứt luôn tài khoản đi và đăng ký lại tài khoản khác thôi.

Làm thế nào để không bị khoá tài khoản wechat

Muốn tài khoản wechat của bạn không bị khoá, bạn phải tiến hành một số thao tác ngay lập tức sau khi đăng ký wechat. Dưới đây là một số thao tác mà bạn cần làm luôn.

  • Cập nhật ảnh đại diện và ảnh bìa. Ảnh đại diện nên là ảnh thật chụp khuôn mặt bạn bằng chính điện thoại mà bạn dùng để đăng ký wechat. Trên ảnh này nó sẽ kèm theo thông tin vị trí mà bạn đang ở. Nếu bạn tải ảnh trên mạng về thì nó sẽ không kèm theo thông tin vị trí. Hãy cố chứng minh bạn là người dùng thật chứ không phải tài khoản ảo.
  • Đăng status đầu tiên trên dòng thời gian. Hãy đăng ảnh và caption lên dòng thời gian wechat của bạn. Nguyên tắc vẫn là chụp ảnh giống như bên trên. Thời gian đầu sử dụng wechat, hãy đăng status hàng ngày có ảnh của bạn nhé.
  • Đổi ID wechat từ mặc định sang tuỳ chọn. ID mặc định của wechat có dạng wxid_abcxyz, hãy đổi ID mặc định này thành tên của bạn. ID này có thể dùng để đăng nhập thay thế số điện thoại và nó là cố định không thể thay đổi. Để thực hiện đổi ID, hãy vào “cài đặt > bảo mật tài khoản > wechat ID”.
  • Liên kết email và facebook. Vào “cài đặt > bảo mật tài khoản > cài đặt bảo mật khác”.
  • Thêm ví tiền nếu có thể. Nếu bạn đã có tài khoản ngân hàng tại Trung Quốc, hãy thêm nó vào ví tiền wechat.
  • Xác thực người dùng trên ví tiền wechat. Việc xác thực người dùng trên ví tiền wechat ngoài việc tăng tính tin cậy ra, nó còn giúp tăng hạn mức chuyển tiền/ngày của bạn. Vào “wechat pay > cài đặt (…) > xác thực tên thật”. Hãy nhập mọi thông tin cá nhân của bạn như hộ chiếu và visa của bạn… Việc xác thực có thể mất thời gian một vài ngày.
  • Kết bạn trên wechat. Đối với tài khoản mới, nếu bạn chủ động kết bạn với người khác, wechat sẽ cảnh báo với người được kết bạn về tính an toàn và hiện nút report. Vì vậy tốt nhất là bạn không nên chủ động kết bạn với người khác, nhất là người lạ. Hãy bảo bạn bè kết bạn với bạn. Hãy nhớ hai nguyên tắc: 1. hạn chế kết bạn với người lạ, bảo họ chủ động kết bạn với bạn nếu có thể; 2. không được kết bạn hàng loạt với người lạ, đừng kết bạn với quá nhiều người trong 1 ngày.

Trên đây là những kinh nghiệm cá nhân của mình về đăng ký và sử dụng wechat. Chúc các bạn thành công!

Học Làm Giàu Liệu Có Thể Trở Nên Giàu Có?

Khoá học làm giàu đang là từ khoá rất hot trên các trang mạng tìm kiếm cũng như mạng xã hội hiện nay. Cũng dễ hiểu thôi bởi mong muốn làm giàu cũng là tâm lý chung của con người. Nhận ra được tâm lý đó, nhiều kẻ đã nắm bắt được cơ hội vàng để làm giàu trên chính mong muốn làm giàu của người khác.

Giàu lên nhanh chóng nhờ khoá học làm giàu

Sau khoá học làm giàu, đã có những người trở nên giàu có. Chuyện này hoàn toàn là có thật. Những người chủ khoá học, những vị thầy, những diễn thuyết gia trở nên giàu có. Còn về phần học trò, liệu có ai trở nên giàu có từ những kiến thức đã được dạy? Học trò giàu chưa thấy đâu nhưng thầy giàu thì có thể trông thấy.

Trong một quảng cáo về khoá học đánh thức sự giàu có, tôi thấy người thầy “truyền cảm hứng” về sự giàu có tự khoe khoang bản thân đã dạy cho 40 ngàn học viên trong suốt 4 năm qua. Cứ tạm tin con số 40 ngàn học viên là thật, nếu cứ tính rẻ một khoá học có giá 1 triệu đồng thì trong vòng 4 năm ông ấy đã kiếm được 40 tỉ đồng. Đây là một con số rất lớn và rất tuyệt vời từ việc đi dạy học. Tôi đang tự hỏi trong số 40 ngàn học viên kia, hiện giờ liệu có đến 100 học viên đã trở thành một doanh nhân giàu có chưa?

Chẳng có công thức chung nào để trở nên giàu có

Nhóm 10% người trưởng thành giàu nhất nắm tới 85% tài sản của thế giới.

Credit Suisse

Rất nhiều người giàu có hàng đầu thế giới sẵn sàng cho chúng ta những lời khuyên. Một tỉ phú đích thực chính là người thầy đủ tư cách nhất để dạy chúng ta làm giàu. Trong suốt bao nhiêu năm qua, lời khuyên lời dạy của các tỉ phú đô la đã được các phương tiện truyền thông truyền đạt khắp thế giới. Thậm chí, đã có nhiều cuốn sách đã được viết. Có những lời khuyên có nội dung hoàn toàn mâu thuẫn nhau giữa hai vị tỉ phú. Đối với người nghe mà nói, ý kiến của hai vị tỉ phú ai cũng có lý. Thực ra, chẳng có vị nào hoàn toàn đúng và vị nào hoàn toàn sai cả. Ý kiến của họ là hoàn toàn đúng trong hoàn cảnh của họ. Những kiến thức mà họ dạy cho chúng ta chỉ có thể mang tính tham khảo. Chúng chỉ là những thứ lý thuyết mơ hồ chẳng thể giúp ích được khi chúng ta gặp phải những vấn đề cụ thể trong kinh doanh.

Mỗi người có một nền tảng và năng lực khác nhau, cho nên chẳng có công thức chung nào cho sự thành công. Ai cũng phải tự mình học hỏi và tích luỹ những kinh nghiệm cần thiết cho việc làm chủ bản thân. Công thức của anh ta chưa chắc đúng với tôi. Công thức của ngày hôm qua không hẳn phù hợp với ngày hôm nay. Nếu bạn không tự bước đi trên đôi chân của mình, chẳng ai có thể giúp bạn được. Muốn học làm giàu trước tiên hãy học cách làm chủ bản thân.

Câu chuyện vui về học làm giàu

Đây là lý do mà tôi trở nên giàu có…
Hôm nay trời nắng đẹp, vẫn như thường lệ mình ghé vào Starbuck gọi một cốc cà phê thật to, nhiều sữa nhiều đường nhưng giá tiền vẫn thế. Ngày nào mình cũng tới đây, vừa nhâm nhi cà phê vừa mở Macbook ra để lướt web với giao việc cho nhân viên qua mạng. 

Đang trong lúc tập trung công việc thì từ đâu có tiếng gọi: “Đạt, có phải Đạt ko? Mày làm gì ở đây thế này?”. Mình ngó ra xem hoá ra là Hải, thằng bạn cũ hồi xưa quen nó trong lớp học làm giàu. Mới có mấy năm thôi mà nhìn nó xuống chất ghê, ăn mặc thì luộm thuộm, quần thì Aididat, giày thì Njke… Nhìn mà thấy tội. Đã thế cái áo nó mặc lại còn in hiệu Starbuck, mà mình nhớ là Starbuck nó đâu có phải là thương hiệu thời trang đâu nhỉ??? 

Sau cú sốc toàn tập kéo dài mất mấy giây, mình mới bắt tay nó: “tao đang uống cà phê với giao việc cho nhân viên thôi. Còn mày?”. 

“Ờ thì tao đang làm nhân viên của quán cà phê này mà, chuẩn bị tới ca tao làm, hôm nay tao tới sớm thôi” – nó ngập ngừng. 

Thấy tôi ăn mặc bảnh bao, thần thái đẹp trai toát lên ngời ngời, nó tò mò hỏi: “bộ mày làm ông chủ to rồi hả Đạt?”.

“Tất nhiên”- tôi trả lời. 

Nó ngạc nhiên và nói: “vậy mà từ lúc học xong khoá học làm giàu, tao cứ về chửi ông thầy. Tao nói ổng là đồ lừa đảo, lúc học thì nói rõ hay mà học xong về không giàu nổi. Giờ thì tao nhận ra là tao sai rồi, là do tao kém cỏi”. Mắt nó rưng rưng, đôi tay run run đưa lên trán lau mồ hôi. Nó hỏi tiếp: “sau khoá học ấy, mày đã làm như thế nào?”.

Thấy nó tội nghiệp, tôi cũng đành chia sẻ thật với nó: “đợt đi học tao thấy ông thầy dạy lý thuyết rất hay, kỹ năng diễn thuyết rất đi vào lòng người. Tao cảm thấy ông ấy còn có thể làm tốt hơn nữa nhưng trình độ marketing của ông ấy kém cho nên còn ít học sinh. Thế là tao đã tới và cho thầy một đề nghị, tao bảo ông ấy hãy để tao làm tuyển sinh cho ông ấy. Và thế là từ đấy tao trở thành một doanh nhân bán khoá học làm giàu. Mày thấy đấy, giờ tao đã là một người giàu có.” 

Nó như chết đứng người sau khi biết chuyện. Còn chưa kịp trở về trạng thái bình thường thì đằng xa có tiếng quát: “Hải, vào dọn dẹp vệ sinh đi, còn đứng đấy làm gì…”

Nó vội vã chạy đi mà chẳng kịp nói với tôi câu gì. Hoặc có lẽ nó muốn né tránh sự thật. Kể cũng tội thằng bé. Muốn làm giàu là phải có cái đầu