Mình là Nguyễn Quảng Đạt
Xin chào các bạn độc giả thân mến, mình từng là một con người nhút nhát và sống nội tâm. Bắt đầu đi du học Trung Quốc khi vừa bước sang tuổi 18, mình đã có rất nhiều những trải nghiệm ở miền đất mới. Sống xa gia đình khi vừa đủ tuổi thành niên, mình đã trải qua những khó khăn, những vui buồn của một du học sinh cô độc. Mọi thứ bắt đầu từ ngày 25 tháng 9 năm 2009.
Mình vốn sống không hòa nhập cùng cộng đồng du học sinh Việt Nam tại nơi mình học. Ngay từ những tháng đầu tiên bước vào ngôi trường đại học, mình đã bị một bạn du học sinh người Việt khác lừa hết sạch tiền. Cánh cửa Đại học Dân tộc Quảng Tây khi ấy rộng mở chào đón mình bao nhiêu thì cú sốc đầu đời đã khiến góc nhìn của mình về tương lai bị thu hẹp bấy nhiêu.
Cuộc sống của mình khi ấy chỉ quanh quẩn là ký túc xá với lớp học. Những người bạn thân của mình tiếp động lực lớn nhất cho cuộc sống của mình khi ấy là một thằng bạn cùng lớp người Trung Quốc, một cô bạn gái xinh đẹp người Trung Quốc. Mình đã học được khá nhiều từ cách sống của người Trung Quốc.
Mình có tên thật là Nguyễn Bá Phan Tiến, sinh ngày 22 tháng 7 năm 1991 tại Hải Dương. Ngay từ thuở nhỏ, bà của mình đã cho mình quy y ở chùa và được sư phụ đặt cho pháp danh là Quảng Đạt. Càng lớn lên mình càng cảm thấy cái tên Quảng Đạt rất phù hợp với chí hướng của mình đó là đạt được những nguyện vọng lớn lao cho nên mình đã lấy luôn nó làm cái tên thứ hai của mình. Quảng Đạt chính là pháp danh, là bút danh và là biệt danh trên mạng của mình. Bạn bè ngoài đời những ai biết mình từ thời còn đi học vẫn gọi mình là Tiến, còn những bạn bè mới thì đều gọi mình là Đạt. Có một số người thích đi cắm sừng người khác thì hay gọi mình là Tiến Đạt. Mình vẫn thích được gọi là Đạt hơn.

Sau 5 năm học đại học với cuộc sống tự thu hẹp không gian của bản thân, mình tốt nghiệp và trở về nước. Hè năm 2014, mình làm việc tại phòng kinh doanh quốc tế thuộc Tổng công ty Bưu chính Viettel. Là người chứng kiến tốc độ phát triển tiên tiến vượt bậc của hệ thống chuyển phát nhanh tại Trung Quốc trong suốt những năm du học, mình vào Viettel với mong muốn cống hiến hết những gì mình hiểu biết về Trung Quốc nói chung cũng như ngành chuyển phát nhanh nói riêng.
Tuy nhiên, sau một thời gian làm việc tại đây mình đã nhận ra một điều là mình không phù hợp với tác phong quân đội. Mình gặp được một người sếp không phù hợp luôn giao cho mình những công việc không phù hợp. Khi ấy phòng logistic có ý muốn gọi mình gia nhập, tuy nhiên cấp trên trực tiếp lãnh đạo mình không đồng ý cho mình chuyển đi. Không lâu sau đó, do áp lực công việc và cảm thấy không có tương lai nên mình quyết định xin nghỉ việc. Mình còn nhớ khi ấy có một chị đồng nghiệp đã gắn bó với Viettel hơn 10 năm đã nói với mình rằng người cần ra đi phải là sếp chứ không phải là mình, trước sau gì sếp cũng sẽ bị đào thải thôi. Một năm sau đó mình nghe ngóng được thông tin, cả phòng kinh doanh quốc tế mà mình từng làm việc khi ấy người thì nghỉ việc, người thì chuyển đơn vị công tác, còn vị sếp cũ cũng đã bị đào thải không lâu sau khi cấp dưới đã bỏ đi hết.
Nghỉ việc vào tháng 9 năm 2014, mình lại thu hẹp người trong căn phòng trọ tại Hà Nội. Mình có thử bán hàng online trong 3 tháng nhưng không thành công. Bất kể việc thiếu thốn về tiền bạc, mình vẫn rất sợ đi xin việc tiếp. Tháng 3 năm 2015, mình quyết định làm hồ sơ apply học bổng chính phủ Trung Quốc chuyên ngành quản lý hành chính công tại Đại học Dân tộc Quảng Tây – ngôi trường mà mình đã từng học 5 năm đại học ở đó. Kể từ lúc nghỉ việc vào tháng 9 năm 2014 cho tới tháng 9/2015, suốt 12 mình sống một mình trong căn phòng trọ với số tiền ít ỏi, phải nhịn đủ thứ.

Ngày 7/7/2015 là ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mình. Tên của mình có trong danh sách trúng học bổng toàn phần hệ thạc sĩ của chính phủ Trung Quốc, kết quả được đăng trên website chính thức của trường. Đó là một niềm vui lớn không thể tưởng tượng nổi đối với mình vì lần đầu tiên trong đời mình đã tự làm được một thứ gì đó lớn lao.
Tháng 9/2015, mình chính thức lên đường sang thành phố Nam Ninh, tỉnh Quảng Tây bắt đầu việc học nghiên cứu sinh. Việc học quản lý hành chính công đã giúp mình tiếp thu được rất nhiều kiến thức có giá trị. Tuy là một chuyên ngành thiên về chính trị, nó đã giúp mình thay đổi khá nhiều góc nhìn về cuộc sống. Mình sống hòa nhập với cộng đồng du học sinh Việt Nam hơn, cũng bắt đầu tham gia một số ít các hoạt động của hội du học sinh.

Sau 2 năm học thạc sĩ, vào cuối năm 2017 mình đã lập trang blog cá nhân đầu tiên. Ban đầu mình chỉ viết nhảm nhí chia sẻ những gì mình nghĩ về cuộc sống, không lâu sau mình bắt đầu viết nhiều về chủ đề du học Trung Quốc. Nhận thấy các sinh viên ở Việt Nam thiếu quá nhiều tin tức về du học Trung Quốc, đặc biệt là thời điểm bấy giờ việc apply học bổng chính phủ Trung Quốc chỉ có các công ty du học biết trình tự. Hơn nữa các thông tin liên quan tới học bổng du học Trung Quốc cũng chưa nhiều, các công ty du học ai cũng muốn giữ nghề. Thế là mình âm thầm làm một series các bài viết hướng dẫn về cách tự xin học bổng du học Trung Quốc. Chẳng bao lâu sau, blog của mình đã xếp top đầu kết quả tìm kiếm của Google với từ khóa “cách tự xin học bổng du học Trung Quốc”. Bắt đầu từ đó đã có khá nhiều bạn quan tâm đến du học Trung Quốc biết đến mình.
Đặc biệt là sau khi có nhiều sinh viên nhắn tin hỏi mình và họ đã apply thành công học bổng toàn phần thì lúc đấy đã có khá nhiều người quan tâm du học Trung Quốc đã biết tới tên của mình. Đã có rất nhiều người kết bạn với mình, họ chia sẻ với mình hoàn cảnh của họ và những gì họ thắc mắc. Có một số người còn trở thành bạn tốt của mình ngoài đời. Đó chính là những niềm vui, những động lực cho mình tiếp tục chia sẻ về du học Trung Quốc.

Mình cũng đã gặp một trường hợp của sinh viên apply học bổng rất nhiệm màu và hài hước. Ngô Thu Hằng, một sinh viên đã tốt nghiệp đại học ở Việt Nam nhưng vẫn quyết định apply học bổng hệ đại học tại Trung Quốc. Vào thời điểm trước lúc apply, bạn ấy có nhắn tin cho mình hỏi về việc apply Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh. Mình đã nói với bạn ấy rằng Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh không có học bổng chính phủ cho hệ đại học và bảo bạn ấy tự check thông tin của những trường khác. Do bạn ấy quá mệt mỏi vì phải đi check thông tin trên website của từng trường đại học cho nên vào một giây phút dại dột bạn ấy đã quyết định không check nữa mà đăng ký thẳng vào Đại học Ngôn ngữ Bắc Kinh (Bắc Ngữ). Hồ sơ vừa gửi đi xong thì bạn ấy mới tò mò vào kiểm tra thông tin thì biết được rằng ngôi trường đại học mà bạn ấy vừa apply không hề có chỉ tiêu học bổng cho hệ đại học. Chính nhà trường cũng đã gửi mail lại và thông báo rằng trường không có chỉ tiêu học bổng chính phủ hệ đại học. Biết là mình vừa mới làm một việc vô ích cho nên bạn ấy chẳng còn nghĩ tới việc du học nữa. Thế nhưng có một phép màu nào đó đã xảy ra. Vào tháng 6/2019, trường Bắc Ngữ bất ngờ có 1 chỉ tiêu học bổng chính phủ cho hệ đại học và Ngô Thu Hằng chính là sinh viên duy nhất apply vào trường này. Họ đã gọi điện về Việt Nam và hỏi bạn ấy có xác nhận sẽ tiếp nhận suất học bổng này không. Bạn ấy đã xác nhận là có nhưng cũng chưa hiểu có chuyện gì xảy ra. Cho tới khi giấy báo nhập học được chuyển tới tận tay, bạn ấy vẫn còn nhắn tin hỏi mình rằng anh ơi em nhận được giấy báo nhưng không biết có phải là mình đã trúng học bổng hay chưa. Đây đúng là một cô gái vàng trong làng apply học bổng toàn phần.

Ngừng khoe về thành tích, nguyenquangdat.org là trang blog mình mới lập ra với mục đích hướng dẫn và sắp xếp các tài liệu du học một cách khoa học nhất để các bạn đỡ phải tìm kiếm thông tin vất vả như trên trang blog cũ của mình.
Sau khi học hết chương trình thạc sĩ tại Đại học Dân tộc Quảng Tây, mình quyết định học tiếp chương trình thạc sĩ ngành kinh tế khu vực tại Đại học Sư phạm Nam Ninh. Lý do mình chọn ở lại học tiếp là vì mình còn có nhiều dự định chưa thực hiện hết trên mảnh đất Trung Hoa này. Vào thời điểm mình viết bài giới thiệu này, ngày 29 tháng 12 năm 2019, mình đang là nghiên cứu sinh hệ thạc sĩ năm thứ 2 tại Đại học Sư phạm Nam Ninh. Tính tới thời điểm này, mình đã tròn 10 năm sinh sống và học tập tại Trung Quốc rồi đấy.

Ước mơ của mình là đi khắp Trung Quốc và năm 2020 mình sẽ thực hiện điều đó. Mình sẽ giới thiệu cho các bạn nhiều hơn về các trường đại học, các địa danh cũng như cuộc sống du học tại Trung Quốc. Mình khá hối hận vì trước kia đã sống quá khép kín trong khi đất nước mà mình đang du học lại có quá nhiều điều cần khám phá và học hỏi.

Có một địa danh vô cùng thú vị đó là Lệ Giang cổ trấn. Nơi đây khí hậu mát mẻ, chẳng có mùa hè. Không chỉ mang không khí cổ xưa, nơi đây đem lại cho mình cảm giác bình yên khoan khoái và đặc biệt mình rất thích những chú chó ở trấn cổ này.

Shangri-La (Hương Cách Lý Nạp) có hai món ăn mà mình rất thích đó chính là sữa chua và trà bơ. Ở đây có những ngọn núi cao hơn 4500 mét, có tu viện Phật giáo khổng lồ với những chú quạ đen ngòm bay đầy trên nóc điện.

Thôi ngừng khoe khoang và chém gió vì bài viết đã quá dài rồi. Mình sẽ cập nhật thêm vào một ngày nào đó. Xin cảm ơn các bạn vì đã quan tâm tới mình. Hãy nhớ chú ý theo dõi trang blog của mình nhé!
XEM KÊNH BLOG CỦA MÌNH TẠI ĐÂY
CÁC TRANG THÔNG TIN CÓ LIÊN QUAN: ĐIỀU KHOẢN | CHÍNH SÁCH RIÊNG TƯ | LIÊN HỆ | SITEMAP